Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Tiết kiệm


Mấy hôm vừa rồi đài báo nói nhiều về việc người Nhật dùng vỏ bao cám Con Cò và vỏ bao Phân Ure của Việt Nam để làm túi xách, mà là túi xách thời trang để đi chơi, đi dự tiệc chứ không phải túi để đựng khoai, đựng gạo treo ở góc bếp như bên Việt Nam mình đâu. Đọc xong thấy thật khâm phục tính tiết kiệm của người Nhật.
Càng khâm phục hơn khi biết rằng người Nhật không mất một xu  nào để mua hay nhập khẩu mấy cái vỏ bao đó từ Việt Nam.

Vậy Nhật làm cách nào để lấy được mấy cái vỏ bao đó? Xin thưa là họ đưa các đoàn khách du lịch sang Việt Nam, giả vờ là đi thăm quan phong cảnh nhưng thực chất là đi nhặt bao. Cứ thấy cái vỏ bao nào vứt trên đường, trên phố là người Nhật gom lại và cất đi. Người Việt mình không biết lại cứ tưởng là mấy người Nhật tốt bụng, nhặt rác giúp chúng ta, bảo vệ môi trường giúp chúng ta, nhưng thực ra Nhật đâu có tốt đến vậy, họ làm chỉ vì lợi ích của họ thôi. Mấy anh chị bên ngành du lịch suốt ngày cứ lên giọng huênh hoang rằng nhờ dịch vụ tốt, quảng bá tốt mà du khách quốc tế, đặc biệt là du khách Nhật Bản đến với Việt Nam ngày càng đông, mà không hiểu rằng họ qua đâu phải để du lịch, họ qua nhặt vỏ bao thôi. Và tất cả các bao được đưa từ Việt Nam về Nhật đều là bao xách tay.

Rõ ràng tiết kiệm là đức tính mà chúng ta cần phải học tập ở người Nhật: đừng vứt bỏ, đừng lãng phí một thứ gì nếu như chúng vẫn còn giá trị sử dụng, dù là nhỏ nhất. Và để khích lệ, phổ biến thật rộng rãi tinh thần tiết kiệm ấy thì hôm nay, tôi xin giới thiệu đến các bạn một số cách để tận dụng triệt để những đồ vật mà đôi khi chúng ta tưởng như không còn có thể dùng được nữa.

Ví dụ như bút bi chẳng hạn, chúng ta thường vứt nó đi sau khi đã viết hết mực, đó quả thực là một sự lãng phí khủng khiếp! Bởi cái bút đó không hề hỏng hóc gì cả: vỏ vẫn đẹp, lò so vẫn đàn hồi, đầu bi vẫn lăn, nó chỉ bị hết mực mà thôi. Ta chỉ cần đổ lại mực cho nó là lại có một cái bút mới để viết ngon lành!

Để đổ được mực cho ruột bút bi thì trước tiên phải có mực đã. Bạn có thể mua mực sản xuất trong nước hoặc đặt hàng online từ nước ngoài. Mực nội thì rẻ, nhưng chữ viết sẽ nguệch ngoạc, loằng ngoằng như gà bới; mực ngoại đắt hơn nên chữ viết đương nhiên sẽ đẹp như in, đẳng cấp và sang hơn. Nếu không có tiền mua mực thì bạn để ý thấy ai có bút bi thì lừa lừa rút trộm lấy cái ruột của họ rồi mang về thổi mực từ cái ruột đó sang cái ruột hết mực của bạn cũng được. Nhớ là chỉ rút trộm ruột thôi, vì rút trộm ruột bao giờ cũng khó phát hiện hơn là lấy trộm cả cái bút.

Trước khi đổ mực, bạn phải ngâm cái ruột bút hết mực trong nước nóng để cho lớp mực cũ còn bám trên ruột bút bong hết ra. Bạn tháo rời và lau sạch đầu sắt, sau đó dùng máy sấy tóc sấy cho ruột và đầu sắt thật khô ráo. Xong xuôi, bạn ngậm miệng vào một đầu ruột, đầu còn lại cắm vào lọ mực rồi hút mạnh. Nhớ là phải vừa hút vừa quan sát sự di chuyển của mực trong ruột, chứ nếu mực đầy ruột rồi mà bạn vẫn cứ hút thì mực sẽ phun vào mồm bạn. Khi mực đã vào đầy trong ruột, bạn chỉ việc cắm đầu sắt vào ruột mực là xong.

Vì đầu sắt đã bị rút ra cắm vào, nên trong quá trình viết chắc chắn mực sẽ rỉ ra từ chỗ tiếp xúc và chảy xuống. Để tránh mực chảy ra làm bẩn bài viết của bạn thì bạn nên chuẩn bị sẵn một cuộn giấy vệ sinh để bên cạnh, khi nào mực rỉ ra là lập tức lau ngay. Đi thi hoặc đi họp cũng vẫn nên mang cuộn giấy đó theo để đảm bảo bài thi hoặc bài viết của mình luôn được trình bày sạch sẽ, đẹp mắt. Tôi khuyên bạn nên sử dụng giấy Watersilk để lau, vì loại này vừa mềm, vừa dai, siêu mỏng, siêu thấm, tránh dùng giấy vệ sinh của Tàu vì chúng rất cứng, thô ráp, sẽ khiến đầu bi sắt của bút bị trầy xước và nhanh mòn.

Ngoài bút bi thì còn một đồ vật nữa các bạn cũng thường vứt đi sau khi cảm thấy không dùng được nữa, đó chính là quần sịp. Đây thực tế cũng là một sự lãng phí! Vì thế, tôi sẽ hướng dẫn các bạn cách để làm ra những chiếc khẩu trang xinh xắn từ những chiếc quần sịp cũ.

Bởi khẩu trang tốn rất ít vải, nên một chiếc quần sịp cũ thường là sẽ làm được khoảng 3 chiếc khẩu trang, trừ khi quần của bạn rách nát và thủng nhiều lỗ quá. Quần sịp thường là có hai mặt: mặt trước và mặt mông. Mặt trước ít vải nhưng vẫn đủ làm được một cái khẩu trang, mặt mông to hơn nên có thể làm được hai cái. Với mặt trước, bạn phải cắt thật khéo léo, làm sao cho cái phần u lên ấy nó chụp đúng vào mồm bạn, vậy sẽ rất vừa vặn và gọn gẽ. Việc quần sịp của bạn bị nhiều vết loang lổ cũng không sao cả, bạn có thể lấy bút ra vẽ thêm vào đó những tia nắng lung linh để trông nó giống như ông mặt trời đang tỏa sáng, hoặc tô thêm cành lá để biến chúng thành những bông hoa đang rộn rã khoe sắc hương. Khi vải đã cắt xong, ta sẽ rút dây chun ở cạp quần sịp ra để làm dây đeo khẩu trang.

Chúng ta chỉ bỏ đi khi quần sịp của bạn bị thủng những lỗ quá to, còn nếu chỉ là những lỗ nhỏ nhỏ thì không vấn đề gì hết, thậm chí, những lỗ ấy khi được làm thành khẩu trang sẽ giúp cho bạn cảm thấy thoải mái và dễ thở hơn.

Một thứ nữa mà tôi thấy chúng ta quá lãng phí, đó là giấy vệ sinh. Giấy vệ sinh là một mặt hàng chỉ mới xuất hiện gần đây. Thời nguyên thủy, loài người sống bầy đàn, mỗi lần đi vệ sinh xong họ thường không chùi. Về sau, nhân loại văn minh hơn, thay vì cứ để nguyên đó thì người ta đã biết dùng lá cây, đất sét, hoặc gạch đá để lau đi. Nói vậy để thấy rằng vai trò của giấy vệ sinh đối với loài người là không thực sự quá quan trọng.

Ấy vậy mà mỗi bịch giấy vệ sinh hiện nay có giá khoảng 30 nghìn. Một gia đình trung bình một tháng dùng hết 2 bịch, còn những thanh niên FA sống độc thân thì phải tốn gấp đôi số ấy. Tính ra, mỗi năm cả nước mất hàng nghìn tỷ đồng cho giấy vệ sinh, trong khi trên thực tế chúng ta hoàn toàn có thể thay thế giấy vệ sinh bằng một thứ giấy khác rẻ hơn, thậm chí không mất tiền, đó là giấy báo.

Báo bây giờ nhiều lắm, bạn xin đâu chẳng được, nếu không xin được thì mua lại của mấy bà đồng nát, vài nghìn đồng được cả cân, dùng cả năm không hết. Việc dùng báo thay giấy vệ sinh còn giúp bạn rèn luyện thói quen đọc (Việt Nam là một trong những quốc gia lười đọc sách báo nhất trên thế giới). Thì ngồi trong nhà vệ sinh, chẳng có việc gì làm, lại có tờ báo trên tay, không đọc thì còn làm gì?

Bạn đang băn khoăn rằng giấy báo rất dày và cứng, trong khi nhà bạn lại sử dụng hố xí tự hoại thì giấy báo sẽ không phân hủy được, thậm chí gây tắc bồn cầu, đúng không? Đừng lo! Tôi sẽ hướng dẫn các bạn cách làm cho giấy báo mỏng và mềm không kém gì Watersilk.

Để làm cho báo mỏng hơn thì ta phải lột đôi tờ báo ra. Cách lột một tờ báo thì chắc là nhiều bạn đã biết, nên tôi chỉ xin nói sơ qua thôi. Trước tiên, bạn dùng dao lam khía nhẹ vào một mép của tờ báo để tách nó thành hai lớp. Rồi bạn từ từ, khéo léo kéo hai lớp đó tách dần ra. Nhớ là phải thật cẩn thận vì chúng rất dễ rách. Nếu làm chăm chỉ và quen tay, một buổi sáng bạn có thể lột được vài tờ.

Sau khi làm mỏng, chúng ta sẽ tiếp tục làm mềm báo bằng cách ngâm báo vào trong dung dịch dấm thanh và mật ong nguyên chất. Dấm thanh sẽ giúp cho báo dai hơn, còn mật ong sẽ có tác dụng làm mềm báo. Ta ngâm báo trong dung dịch này khoảng nửa ngày, sau đó lấy ra phơi khô. Bạn có thể thêm thuốc tẩy trắng vào dung dịch nếu muốn báo trắng như Watersilk. Còn nếu bạn là người mạnh mẽ yêu màu đỏ, hoặc lãng mạn thích màu hồng, hoặc thủy chung yêu màu tím thì có thể mua thuốc nhuộm theo màu mà bạn thích rồi đổ vào dung dịch ngâm cùng.

Phơi khô xong rồi thì ta chỉ việc cất báo đi và dùng dần thôi. Vì kích thước của tờ báo khá to nên bạn cần trang bị một cái kéo ở trong nhà vệ sinh để lúc dùng thì sẽ cắt ra thành từng mảnh nhỏ. Bạn không cần phải cắt sẵn từ trước, cứ để đến lúc đó dùng bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu, với cả ngồi trong đó rảnh rỗi không có gì làm, có cái mang ra cắt cũng đỡ buồn.

Trên đây tôi đã giới thiệu đến các bạn một số cách để thực hiện việc tiết kiệm, tránh lãng phí. Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó một câu châm ngôn rằng: “Một người muốn giàu có thì phải hội đủ hai yếu tố là kiếm ra tiền và biết tiết kiệm”, thiếu 1 trong 2 yếu tố ấy thì bạn không bao giờ giàu được. Bởi vậy chỉ cần các bạn làm theo những điều tôi vừa chia sẻ trên đây thì các bạn đã hoàn thành một nửa hành trình trên con đường vươn lên trở thành người giàu có rồi đấy!

Người người tiết kiệm thì nhà nhà sẽ giàu; nhà nhà tiết kiệm thì đất nước sẽ giàu! Chúng ta là những công dân nhỏ bé thì hãy tiết kiệm từ những thứ nhỏ bé; ai làm lãnh đạo, làm quan to thì tiết kiệm những cái to, được thế, chả mấy mà chúng ta sẽ đuổi kịp người Nhật!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua
Trong trường hợp facebook bị lỗi, bạn có thể cập nhật truyện tại blog: https://truyentraophung.blogspot.com

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Khỉ hoang



Làng tôi nằm sát bên một cánh rừng rậm um tùm. Tụi trẻ con chúng tôi bị người lớn cấm không được bén mảng vào rừng, vì nghe nói trong ấy có đàn khỉ hoang rất hung hãn: cứ gặp người là chúng bâu vào tấn công, cấu xé, móc mồm, móc mắt.
Thỉnh thoảng có những đêm, không hiểu vì cố ý hay vô tình đi lạc, mà lại có một vài con khỉ hoang lẻn vào tận các nhà dân trong làng tôi. Chúng mà vào nhà nào thì cây trái trong vườn nhà đó trụi hết, cành lá gẫy gục hết; đồ ăn trong bếp cũng bị xới tung hết: cái gì ăn được thì chúng ăn sạch, không ăn được thì chúng hất đổ tùm lum. Và tất nhiên, gặp người là chúng tấn công.

Bởi vậy người làng tôi rất ghét lũ khỉ ấy! Và cũng từ đó mới sinh ra cái trò gọi là đuổi khỉ. Tức là khi ai phát hiện thấy lũ khỉ hoang đột nhập vào nhà dân, hoặc thậm chí là chỉ mới thấy bóng chúng lởn vởn trên đường làng thôi, thì phải tức tốc cầm dép gõ vào mâm “phèng phèng! phèng phèng!” rồi hô to: “Có khỉ! Có khỉ!”. Cả làng nghe thấy sẽ ùa ra: người thắp đuốc, ôm gậy, kẻ cầm đòn, vác cuốc, cùng hò nhau đánh đuổi lũ khỉ. Chỉ đánh đuổi thôi, chứ không đánh chết, vì đánh chết bọn khỉ nó thù dai, nó kéo cả đàn về làng, nó hiếp sạch đàn bà, nó giết sạch đàn ông, còn trẻ con nó bắt vào rừng nuôi cho lớn rồi nó lại hiếp, lại giết, thì có mà cả làng tuyệt giống! Tất nhiên, chỉ đàn ông khỏe mạnh, cường tráng thì mới phải đi đuổi khỉ, còn người già, phụ nữ và trẻ em thì được ở nhà.

Hôm ấy, vừa ăn cơm tối xong, đang thơ thẩn trước sân thì tôi thấy bóng thằng Sang lấp ló đầu ngõ, giọng nó thều thào:

- Ê! Vào rừng chơi không?

- Thôi! Sợ khỉ lắm!

- Chỉ len men ở vìa rừng thôi, không vào sâu bên trong thì sợ gì?! Vìa rừng có cây táo sai trĩu quả đang độ chín, thơm lắm!

Nghe thằng Sang nhắc đến táo, tôi thèm quá, với lại chỉ le ve ngoài mép rừng một lát thì chắc cũng không sao, vậy nên tôi gật đầu. Và thế là hai cái bóng loắt choắt lao đi hun hút trên con đường làng gồ ghề nhập nhoàng ánh trăng non đầu tháng. Thằng Sang chạy trước, tôi cằm cũi theo sau. Tới gần vìa rừng, thằng Sang đưa tôi rẽ xuống, chạy dọc theo cái bờ mương nhỏ cỏ mọc um tùm, cao ngang đầu gối. Mới chập tối mà sương đã đậu đẫm trên từng nhánh cỏ, sương bám đầy vào chân tôi nhơm nhớp, ướt nhèm nhẹp.

Đến chỗ cây táo rồi thì phải, bởi tôi thấy mùi thơm thơm, ngòn ngọt dậy lên nưng nức. Thằng Sang trèo thoắt lên cành rồi đu người rung rung mấy cái làm cho những quả táo chín đua nhau rơi xuống lộp bộp, nghe như tiếng những giọt mưa rào đầu mùa đổ trên mái tôn. Tôi thích chí dang tay ngửa mặt lên trời đón cơn mưa táo. Thằng Sang thì đã nhảy xuống tự lúc nào. Nó cởi phăng cái áo phông đang mặc, thắt nút một đầu lại để làm cái túi đựng táo. Hình như áo nó rách, bởi tôi thấy vài ba chỗ có mấy quả táo đã lòi ra ngoài non nửa…

- Suỵt!!! Có động!

Thằng Sang ra dấu cho tôi ngừng nhặt táo rồi kéo tôi ngồi xuống, nép sát vào mấy bụi lau rậm rạp. Đúng là có tiếng động, ở quanh đây thôi, không biết là tiếng gì, nhưng nhiều khả năng là của bọn khỉ. Nghĩ đến đây, chân tay tôi đã bủn rủn, rã rời. Thế nhưng thằng Sang thì lại đang lom khom bò dọc theo bờ lau, lại gần hơn chỗ có tiếng động. Tôi không dám ngồi lại một mình, nên đành hì hụi bò theo sau nó.

Khi tiếng động đã ở rất gần, gần như ngay bên cạnh, thì chúng tôi mới dừng lại và nghển cổ lên nghiêng ngó. Kia rồi, ở chỗ cái gốc cây khá to với cỏ mọc lòa xòa và dây leo nham nhở, tôi thấy có hai con khỉ đen thui đang dính chặt lấy nhau: một con chổng mông, lưng cúi khom khom, ôm chặt lấy gốc cây, con còn lại thì đứng thẳng, tay ôm lấy mông con đang cúi, hai con cứ hí ha hí húi, và mồm thì kêu ư ử…

- Có phải khỉ không mày? Mà chúng nó đang làm gì vậy? – Thằng Sang thì thầm hỏi tôi.

Tôi không trả lời mà chỉ hất hất cằm ý bảo nó tập trung quan sát tiếp. Sau một hồi đưa đẩy, đột nhiên con khỉ đứng dừng lại và ghé tai hỏi con khỉ cúi:

- Ăn chuối không?

Con khỉ cúi không trả lời mà nhẹ nhàng xoay người lại, cắn luôn vào quả chuối mà con khỉ đứng giơ ra. Thằng Sang thấy vậy thì lập tức quay qua thì thầm tiếp vào tai tôi, nhưng lần này nghe giọng nó quả quyết lắm:

- Đúng là khỉ thật rồi mày ạ! Khỉ thích ăn chuối mà!

Thế rồi bọn tôi lại rón rén bò dọc theo bờ mương và chạy về làng. Chúng tôi nấp sau đống rơm nơi góc vườn nhà tôi, trải rơm ra đất thật êm rồi hai thằng nằm ngửa mặt lên, vừa ăn táo vừa ngắm mảnh trăng non trên nền trời nhờn nhợt, với nhập nhòe mấy ngôi sao khi tỏ khi mờ…

- Ước mơ của mày sau này là gì? – Tôi vừa hỏi thằng Sang vừa cho táo lên mồm cắn rôm rốp.

- Tao muốn làm thợ sửa ống nước! Thế còn mày?

- Tao cũng giống mày!

Tôi và nó cười sằng sặc, rồi lại cắn, lại nhai, lại ngắm sao trời…

“Phèng phèng! Phèng Phèng! Có khỉ! Có khỉ!”

Tiếng gõ mâm báo động và tiếng kêu gào của ai đó ầm ĩ ở cuối làng. Vậy là rầm rậm rầm rập đàn ông từ các ngõ ùa ra, nào đuốc, nào cuốc, nào gậy gộc, ai ai cũng rất khẩn trương, hối hả, vội vàng. Tôi và thằng Sang cũng lập tức bật ngay dậy.

- Đi xem đuổi khỉ không? – Thằng Sang hỏi tôi.

- Thôi! Sợ lắm! Người ta cấm không cho trẻ con ra đó đâu!

- Mình bí mật bám theo sau, họ sao biết được!

Vậy là lại một lần nữa tôi bị thằng Sang rủ rê mà gật đầu. Chúng tôi lập tức chạy theo đám người đuổi khỉ ấy, tất nhiên là không dám chạy lộ liễu mà phải chạy sát vào mé đường, nép vào mép vườn, thấy có người lớn đằng trước ngoái lại, hoặc đằng sau ùa tới là phải nhanh chóng chui ngay vào trong vườn để trốn. Chúng tôi cứ thế bám theo bọn họ cho đến khi có một người đàn ông cầm bó đuốc tự nhiên đi chầm chậm và tụt dần lại phía sau khiến tôi và thằng Sang cũng không dám chạy vượt lên. Dưới ánh trăng mập mờ, trong ánh đuộc nhập nhờ, và qua cả cái dáng đi thấp thểnh của người đàn ông ấy, có vẻ như tôi đã nhận ra ông ta là ai. Tôi quay sang thì thào vào tai thằng Sang:

- Ông kia nhìn giống bố mày quá!

- Là bố tao đấy chứ còn ai! Sao tự dưng bố tao lại đi tụt lại nhỉ?

Thằng Sang vừa dứt lời thì ngọn đuốc tắt cái “phụp”, và cũng gần như đồng thời, bố thằng Sang quẳng cây đuốc đi, nhảy phắt rồi mất hút vào trong vườn của nhà vợ chồng cô Hậu và chú Môn…

Sau một thoáng suy tính, thằng Sang và tôi quyết định bám theo bố nó để xem ông ấy vào vườn nhà cô Hậu và chú Môn để làm gì. Vậy là hai thằng tôi lại cúi rạp, men theo hàng rào bằng râm bụt lô nhô, bò dần về phía sân nhà cô Hậu và chú Môn. Bò đến gần chỗ gốc dừa ở phía góc vườn, cạnh mép sân, chợt hai thằng tôi khựng lại khi nghe tiếng kêu ư ử rất giống với tiếng kêu của hai con khỉ mà chúng tôi nhìn thấy lúc đi hái táo ở vìa rừng. Và cũng lại là một người chổng mông, khom lưng ôm gốc dừa, người kia đứng thẳng phía sau, ôm mông người đứng trước. Chỉ có điều lần này, chúng tôi chắc chắn người đang đứng nhún nhẩy phía sau kia chính là bố thằng Sang, còn người đàn bà đang cúi khom lưng ôm gốc dừa kia có lẽ là cô Hậu – vợ chú Môn.

Thế rồi thằng Sang đứng bật dậy, nhao tới chỗ bố nó, hỏi bằng giọng thản nhiên:

- Bố với cô đang làm gì vậy ạ? Sao bố không đi đuổi khỉ mà lại vào đây?

Bố thằng Sang và cô Hậu hốt hoảng quay ra. Nhưng có lẽ khi thấy đó chỉ là một thằng trẻ ranh, họ đã yên tâm thở phào:

- Bố đi đuổi khỉ mà! Thấy một con khỉ chạy vào đây nên bố bám theo. Con khỉ nó chui vào gốc dừa, bố phải gọi cô Hậu giúp bố một tay đuổi con khỉ ra!

- Nhưng sao bố lại ôm mông cô Hậu?

- Bố không ôm, nhỡ con khỉ nó lôi tuột cô Hậu vào trong gốc dừa luôn thì sao? Thôi, đi về học bài đi! Cấm không được kể chuyện này cho mẹ mày biết đâu đấy nhé!

Bị bố đuổi, thằng Sang tiu nghỉu quay về. Tôi và nó cũng chán chẳng muốn bám theo những người đuổi khỉ nữa nên cả hai quyết định qua nhà thằng Sang hái cam ăn. Nhà thằng Sang có vườn cam sai lắm! Tất nhiên là phải hái trộm, chứ bố mẹ thằng Sang đời nào cho hái, họ để dành cuối năm bán lấy tiền tiêu tết. Vậy là tôi với nó lại chui qua hàng rào, âm thầm đột nhập vào vườn cam. Bọn tôi hái mỗi đứa vài ba quả rồi lẹ làng chuồn ra. Lúc bò qua góc vườn, chỗ khóm chuối hột, tôi và thằng Sang lại nghe tiếng kêu ư ử rất giống với tiếng kêu của hai con khỉ mà chúng tôi nhìn thấy lúc đi hái táo ở vìa rừng.

Tôi và nó bò lại gần xem sao. Và chúng tôi cũng thấy hai người: một chổng mông, khom lưng ôm gốc chuối, một đứng thẳng phía sau, ôm mông người đứng trước. Trong ánh trăng nhập nhờ, tôi chỉ có thể khẳng định rằng người đàn bà đang cúi khom lưng ôm gốc chuối kia là mẹ thằng Sang, còn cái người đang đứng nhún nhẩy phía sau thì tôi chưa rõ lắm. Đang căng mắt quan sát để đoán xem đó là ai thì thằng Sang đã ghé tai tôi xì xào:

- Chuồn thôi mày! Chắc họ đang đuổi khỉ! Kệ họ!

Bọn tôi lại mang cam ra sau đống rơm nơi góc vườn nhà tôi, nằm thẳng cẳng lên mớ rơm trải êm êm dưới đất, ngửa mặt lên, vừa ăn cam vừa ngắm mảnh trăng non trên nền trời nhờn nhợt với nhập nhòe mấy ngôi sao khi tỏ khi mờ. Phía đầu làng, ánh đuốc của những người đi đuổi khỉ dù vẫn lập lòe nhưng đã thưa thớt đi rất nhiều; tiếng người nói, tiếng hô hào, dù vẫn còn nhưng khá lẻ tẻ và yếu ớt! So với lúc đầu, ước chừng số lượng có lẽ đã giảm đi già nửa!

Rồi thằng Sang lại cất giọng, dù mồm vẫn đang nhai nhồm nhoàm:

- Có lẽ sau này lớn lên tao sẽ không làm thợ sửa ống nước nữa đâu mày ạ!

- Vậy mày định làm gì? – Tôi hỏi.

- Tao muốn làm người đuổi khỉ để bảo vệ bình yên cho dân làng! Thế còn mày?

- Tao cũng giống mày!

Rồi tôi và nó cùng cười sằng sặc, và lại cắn, lại nhai, lại ngửa mặt lên trời ngắm trăng sao. Nhưng có vẻ như sắp mưa thì phải, mây ở đâu ùa về làm bầu trời u ám, chẳng còn thấy trăng non, cũng hết cả những ngôi sao nhập nhòe khi tỏ khi mờ…

Tác giả: Võ Tòng Đánh mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại https://facebook.com/truyencuoibua

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

Làm gì khi nhà có trộm?


Hãy thử tưởng tượng bạn là một cô gái trẻ chân yếu tay mềm, bạn ở một mình trong một căn hộ chung cư. Nửa đêm, bạn đang ngủ và giật mình thức giấc, trong ánh đèn ngủ lung linh, mờ ảo, bạn phát hiện có một thằng trộm đột nhập vào nhà bạn. Thằng trộm đó to khỏe, tay cầm dao sáng loáng. Bạn sẽ làm gì? Hét lên ư? Đừng! Thằng trộm sẽ đâm chết bạn ngay
. Nằm im giả vờ ngủ ư? Đừng! Thằng trộm sẽ khoắng hết tiền và đồ đạc của bạn. Vậy bạn phải làm gì? Yên tâm! Bài viết này sẽ hướng dẫn bạn cách xử lý tối ưu nhất và tốt nhất trong trường hợp nguy cấp như thế!

Trước tiên, bạn phải chăm chú quan sát và phán đoán được điểm yếu của tên trộm. Ví dụ, nếu thấy tên trộm cứ mò mẫm đưa tay rờ rờ để tìm đường dù đèn ngủ của bạn đang bật khá sáng thì có thể kết luận ngay là tên trộm này bị mù. Nó bị mù rồi thì nhiều khả năng là nó không nhìn thấy bạn nữa, vì thế bạn cứ việc ngang nhiên ngồi dậy, rời khỏi giường, chạy ra ngoài hô hoán để mọi người đến cứu.

Nếu tên trộm ấy không bị mù thì bạn phải kiểm tra xem nó có bị điếc không. Cách kiểm tra thì rất dễ, bạn chỉ cần giả vờ ho lên một tiếng: nếu tên trộm giật mình và đứng im, tức là nó đã nghe thấy tiếng ho của bạn, còn nếu nó vẫn thản nhiên như không thì chắc chắn nó bị điếc. Nó bị điếc thì bạn cứ việc nằm im trên giường mà hô hoán để hàng xóm nghe thấy mà chạy sang giải cứu cho bạn thôi. Nhớ là phải nằm im trên giường mà hô nhé, đừng có đứng dậy chạy ra ngoài. Nó bị điếc chứ không bị mù, nó thấy bạn nhổm dậy là nó chém luôn đấy!

Nếu thằng trộm này không bị mù cũng không bị điếc thì bạn cũng đừng vội nản, bởi nó vẫn còn một điểm yếu khác. Bạn đừng quên rằng thằng trộm này là đàn ông, mà đàn ông thì thằng nào cũng máu gái. Đó chính là điểm yếu cố hữu của đàn ông. Nắm được điểm yếu đó rồi thì bạn phải tập trung khai thác vào đó. Hãy từ từ và nhẹ nhàng cởi phanh áo ngủ của bạn ra; nếu bạn mặc váy hãy vén váy lên đến tận bụng; nếu bạn đang thả rông thì tốt rồi, còn nếu chẳng may đang mặc coóc-sê, hãy tháo coóc-sê ra hoặc kéo coóc-sê xuống đến rốn, tóm lại, phải làm sao để trông bạn thật sexy, quyến rũ và mời gọi.

Giữa đêm thanh vắng, trong căn phòng yên ắng, chỉ có một mình tên trộm với một thiếu nữ xinh xắn đang nằm trên chiếc giường trải ga trắng, áo quần hớ hênh, trễ nải, chân dạng háng, thử hỏi có tên trộm nào cầm lòng được? Mà không cầm lòng được thì tất nhiên thằng trộm phải lao vào. Và thế là nó đã mắc mưu bạn.

Đợi lúc thằng ăn trộm đang hối hả vục mặt xuống cổ, xuống ngực bạn hít hà, bạn hãy khôn khéo đưa tay luồn xuống dưới gối và lôi chiếc bao cao su ra. Điều này là cần thiết, bởi bạn đâu có biết thằng trộm là ai, nhỡ nó lây bệnh cho bạn thì sao? Hơn nữa, việc quan hệ không dùng bao rất dễ mang thai. Mà thằng trộm sau khi xong việc nó sẽ bỏ đi mất tăm, nghĩa là con bạn sau này lớn lên sẽ không biết mặt bố, không biết bố nó là ai. Mà cho dù là sau này có tìm lại được thằng trộm đi chăng nữa thì liệu con bạn có chấp nhận được sự thật rằng bố nó là thằng ăn trộm, liệu trái tim non nớt của con bạn có chịu đựng nổi cú sốc tinh thần ghê gớm ấy?

Nói vậy để thấy rằng việc dùng bao là cần thiết! Tất nhiên là thằng ăn trộm sẽ không thích dùng bao đâu, nhưng bạn phải nhẹ nhàng thuyết phục nó. Hãy thủ thỉ vào tai nó thật dịu dàng, làm sao để nó hiểu được tác hại của việc quan hệ mà không dùng biện pháp bảo vệ, về nguy cơ lây nhiễm bệnh qua đường tình dục, về hậu quả của việc mang thai ngoài ý muốn.

Lúc thằng trộm hì hục hành sự, bạn nhớ là phải rên rỉ thật to. Có thể bình thường thì rên rỉ không phải là sở thích của bạn, nhưng ở vào tình thế nguy cấp này, bạn bắt buộc phải rên rỉ. Hãy rên to hết sức có thể để hàng xóm nghe thấy và chạy sang giải cứu cho bạn. Lưu ý, đừng rên những âm thanh vô nghĩa, hãy rên thành câu hẳn hoi, ví dụ như: “Ối làng nước ôi! Cứu tôi với! Chết mất thôi! Cứu tôi với! Ối làng nước ôi!”.

Bạn đừng sợ rằng rên lên như thế thằng trộm sẽ nghi ngờ nhé, mà ngược lại, nó nghe sẽ càng phấn khích và mất cảnh giác hơn. Bởi trước giờ không hề có văn bản quy định là phải rên thế nào, rên bao lâu, thành tiếng hay không thành tiếng, có nghĩa hay không có nghĩa, tóm lại là nó tùy thuộc vào sở thích của mỗi người. Thậm chí có người lúc làm chuyện ấy không thích rên mà lại thích chửi bậy; có người lại thích hát, thích đọc thơ… Nói vậy để thấy lúc ấy bạn có kêu gì thì thằng trộm cũng không có lý do để mà nghi ngờ! Và tất nhiên, khi nghe bạn kêu cứu thì hàng xóm sẽ sang tóm cổ tên trộm thôi!

Những lời khuyên mà tôi vừa đưa ra đã được rất nhiều chị em áp dụng, và hầu hết họ đều thành công. Nói hầu hết nghĩa là vẫn có những trường hợp thất bại. Và nếu thất bại thì thường là bởi 2 lý do sau đây:

- Lý do thứ nhất là cô gái ấy xấu quá, dù có nằm hớ hênh, váy kéo lên bụng, coóc-sê lôi xuống rốn, nhưng vẫn không thể làm cho thằng trộm hứng thú, mà không hứng thú thì nó không nhào vào, vậy là đành chịu mất của. Bởi vậy tôi khuyên các chị em, nếu có tiền thì nên đi thẩm mỹ viện mà làm đẹp, nâng ngực, độn mông, tắm trắng các kiểu. Đừng có tiếc tiền mà chịu xấu để rồi đến lúc thằng trộm nó vào, nó không có hứng thú thì lúc ấy hối cũng đã muộn.

- Lý do thứ hai đó là cô gái ấy, dù rất xinh đẹp, nhưng lại gặp phải thằng trộm bị gay hoặc liệt dương. Cái này thì chịu rồi! Có lẽ kiếp trước cô này ăn ở không ra sao nên kiếp này mới bị quả báo như thế! Bởi vậy các chị em hãy nhớ làm nhiều việc thiện tích đức, ăn ở nhân từ thì trời mới thương, mới cho gặp thằng trộm không bị gay, không bị liệt dương. Nhớ nhé!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua 

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

Thầy Sang


Hình như ai tên Sang thì cũng đều gắn liền với một cái nhất thì phải?! Trên mạng có anh Kenny Sang đẹp zai nhất Việt Nam; đầu làng tôi có bà Sang ngực to nhất Việt Nam. Đã nhiều lần người nhà phải đưa bà Sang đi cấp cứu giữa đêm vì lúc ngủ, bà Sang vô ý trí trở mình nằm ngửa và bị ngực đè cho tắt thở. Bà cũng không thể nằm sấp vì nếu nằm sấp thì đầu bà sẽ bị bỗng lên, cách giường khoảng 1 mét, trông bấp bênh hệt như một cái phản đặt trên cái chum nước, mặt phẳng của phản tạo với mặt phẳng của giường một góc 45˚.

Làng tôi còn một người nữa, đó là thầy Sang, chữa bệnh giỏi nhất Việt Nam.
Thầy Sang chữa được đủ các loại bệnh: từ hoa liễu giang mai đến thối tai thối miệng, từ tiểu tiện đái đường đến liệt dương lãnh cảm. Nhiều bệnh nhân ở vào tình trạng cực kỳ thê thảm nhưng đến gặp thầy xong thì đâu lại vào đó, đời lại phơi phới như diều gặp gió, như thằng bợm nhậu gặp nồi thịt chó.

Hôm nay cũng như mọi ngày, trước sân nhà thầy Sang đã lấp ló một đám người nghiêng ngó: toàn người đến khám bệnh cả. Thầy Sang trải cái chiếu hoa ra giữa nhà, ngay cạnh cái tủ thuốc với những rễ cây, cành lá, thêm mấy cái củ gì mềm mềm, đen đen, nhìn như cứt gà. Rồi thầy cho gọi lần lượt từng người vào khám.

Người đầu tiên là một anh thanh niên có vẻ như bị mắc bệnh ngoài da, bởi tay anh ấy đang ửng lên từng mảng đỏ au, đau rát. Thầy Sang sau khi xem xét qua thì cất giọng xót xa:

- Sao lại bị thế này?

- Dạ! Hôm trước trời nắng rất gay gắt, nhưng con đeo kính râm nên cứ tưởng trời mát, thành ra con cứ cởi trần chạy xe máy cả ngày ngoài đường. Đến lúc bỏ kính ra con mới biết là tay mình bị bỏng nắng!

Thầy Sang nghe vậy thì mở ngăn kéo lấy ra một cái kính râm, đưa cho anh thanh niên đó rồi bảo:

- Con đeo kính vào đi!

Anh thanh niên dù ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, và reo lên mừng rỡ:

- Kỳ diệu quá thầy ơi! Con vừa đeo kính lên là không còn thấy mấy vết đỏ rát trên tay nữa rồi!

- Ừ! Từ giờ ban ngày cứ đeo kính vào là sẽ không thấy đỏ rát nữa! Đêm đi ngủ thì có thể bỏ kính ra. Thôi, thanh toán tiền đi, để thầy còn khám cho người khác.

Bệnh nhân tiếp theo là một lão khá béo và nhìn có vẻ ốm yếu:

- Sao? Bệnh con thế nào, nói thầy nghe xem!

- Dạ! Thầy ơi! Lúc vợ chồng con gần gũi thì cái ấy của con nó rất khó lên thầy ạ!

- Vậy là con bị liệt dương rồi!

- Dạ không phải! Bởi lúc gần gũi với em hàng xóm thì nó lại lên rất hăng!

- Vậy là bị rối loạn cương dương!

- Có nguy hiểm không thầy?

- Con đừng lo, bệnh này rất phổ biến mà! Theo kết quả khảo sát mới nhất của F.U.C.K – một tổ chức phi nhân đạo của Liên Hợp Quốc, thì có đến 80% đàn ông mắc bệnh này! Trong số 20% may mắn không mắc bệnh thì có tới 10% là gay, và 10% còn lại là liệt dương vĩnh viễn!

- Dạ! Thế có chữa được không hả thầy?

- Ta là thầy Sang mà, con hỏi thế là xúc phạm ta đấy! Đây! Con cầm lọ thuốc này về. Trước khi gần gũi vợ khoảng 30 phút thì con uống một viên, với điều kiện là lúc uống con phải giơ ảnh cô hàng xóm ra trước mặt.

- Sao lại phải vậy ạ?

- Thuốc này có tác dụng gây ảo giác. Khi uống nhìn vào ảnh ai thì lúc sau gần gũi vợ, con sẽ thấy vợ mình biến thành người đó, y như thật luôn!

- Nghĩa là nếu lúc uống thuốc con nhìn ảnh Bà Tưng, Phương Trinh, Ngọc Trinh thì lát sau vợ con cũng biến thành mấy cô đó?

- Chuẩn rồi!

- Vậy thầy bán cho con 10 lọ luôn, đỡ mất công mấy hôm nữa phải quay lại lấy thêm!

Người thứ 3 vào khám là một chị với vẻ ngoài rất khắc khổ và héo hon…

- Bẩm thầy! Xin thầy giúp con ạ! Làng con ở gần sông, mỗi đợt nước lớn là cả làng lại có vài đứa trẻ chết đuối. Mấy đứa nhóc nhà con vẫn còn nhỏ, lại nghịch ngợm, con sợ sớm muộn chúng nó cũng sa chân xuống sông mà bỏ mạng! Thầy có cách nào giúp mấy đứa nhóc nhà con thoát khỏi mối hiểm họa rình rập này được không ạ?

Thầy Sang nghe xong thì trầm ngâm mở tủ lấy một lá bùa và một chai thuốc nước màu đen kịt rồi đưa cho người phụ nữ ấy…

- Thuốc và bùa này dùng thế nào hả thầy?

- Con về bảo lũ nhóc nhà con xếp thành hàng ngang, vén quần cao lên đến đùi. Chú ý, đứa nào mặc quần đùi rồi thì khỏi phải phải vén. Sau đó, con cuộn lá bùa này thành hình ống tròn bằng cái bút bi, chấm vào chai thuốc đen này, rồi vạch một đường ngang ở đầu gối của lũ nhóc. Nhớ là đường kẻ đó phải đi qua khớp nối giữa xương đùi và xương ống đồng nhé!

- Rồi sao nữa hả thầy? Chẳng lẽ chỉ như vậy là không sợ chết đuối?

- Yên nào! Thầy đang dặn dò thì lại cứ cắt ngang! Lỡ nghe không rõ hoặc nghe thiếu, đến lúc chết người thì lại đổ tại thầy!

- Dạ vâng! Vậy sau đó rồi sao hả thầy?

- Sau đó con có thể cho bọn trẻ ra sông chơi đùa thoải mái, nhưng phải dặn chúng là không bao giờ được phép để nước sông vượt cao quá cái vạch đã đánh dấu trên đầu gối. Nếu trái lời dặn thì có chết đuối cũng đừng trách thầy!

Người phụ nữ phấn khởi thanh toán tiền, cảm ơn thầy rối rít rồi cuống quýt cầm bùa và thuốc ra về. Bệnh nhân tiếp theo là một người đàn ông trung niên mặt đầy ưu phiền, mái tóc bạc và vẻ ngoài khá phờ phạc…

- Xin thầy chữa giúp con, con mắc bệnh đãng trí ạ!

- Cụ thể thế nào?

- Ví dụ như con ăn cơm rồi nhưng quên, cứ tưởng là mình chưa ăn, vậy là lại ăn tiếp, thành ra bụng no căng, rất khó chịu. Hoặc ngược lại, con chưa ăn nhưng cứ nghĩ mình ăn rồi nên không ăn nữa, đâm ra bụng đói meo. Tương tự như thế, con tắm rồi mà tưởng chưa tắm, nên lại đi tắm; có hôm chưa tắm nhưng tưởng tắm rồi nên không tắm nữa, thành ra người rất hôi…

- Ta tưởng bệnh gì chứ bệnh này có gì nghiêm trọng đâu, con chỉ cần chú ý một chút là được. Không phải thuốc men gì cho nó tốn kém ra! Thôi về đi!

- Dạ không! Nghiêm trọng lắm! Nghiêm trọng lắm thầy ơi!

- Nghiêm trọng thế nào?

- Dạ! Con chưa đeo bao nhưng cứ tưởng là đeo bao rồi! Nên giờ vợ con đang mang bầu đứa thứ 8, trong khi 7 đứa kia thì vẫn lít nhít, nheo nhóc lắm thầy ạ!

Thầy Sang nghe xong thì lắc đầu ngán ngẩm rồi chầm chậm mở tủ lấy ra một gói ni-lông nhỏ hình vuông, trông rất giống với cái túi gia vị bên trong gói mì Hảo Hảo. Thầy đưa cho người đàn ông đó rồi bảo:

- Con đeo cái này vào! Đây là bao cao su siêu thấm! Vì là siêu thấm nên có thể dùng được nhiều lần và dùng được trong vài tháng. Sau mỗi lần dùng, con không cần phải lột ra và vứt đi như mấy loại bao cao su thông thường mà con cứ để nguyên nó ở chỗ đó, bởi nó có thể thấm hút tất cả các loại dung dịch từ lỏng đến sền sệt. Yên tâm chưa? Khỏi lo đãng trí nữa nhé!

- Vậy sau bao lâu thì phải tháo ra thay cái khác ạ?

- Cái này cũng tùy người! Cứ lúc nào thấy chỗ đó ngứa ngáy, mẩn đỏ, nổi mụn, mưng mủ, nhiễm trùng thì ấy là lúc nên tháo ra!

Người vào khám tiếp theo là một anh to con như Lý Đức, dù trời không bức nhưng anh vẫn cởi trần khoe ngực nở như đúc, bụng 6 múi vuông vức, lưng anh ấy xăm hình Ngọc Trinh đang phùng mồm ngậm cây sáo trúc. Nhìn vẻ bặm trợn của anh ta, thầy Sang không khỏi ngạc nhiên:

- Con lực lưỡng như vậy mà cũng có bệnh sao? Nói ta nghe, là bệnh gì?

- Không giấu gì thầy! Con vùng vẫy giang hồ nhiều năm nay, đâm chém không ghê tay, nhưng chẳng hiểu sao cứ về đến nhà, vợ con nó chỉ lườm một cái là con đã co rúm người lại, toàn thân tê dại…

- Vậy là bệnh sợ vợ à?

- Dạ vâng!

- Nói thật, ta khinh nhất những thằng sợ vợ, và cũng ghét nhất việc chữa bệnh cho những thằng sợ vợ! Làm thằng đàn ông thì phải ngang tàn, phải cưỡi con cá kình, đè con sóng dữ, chứ còn đến con vợ mình mà cũng không đè được, lại để cho nó cưỡi lên đầu, lên cổ thì nhục! Nhục con ạ! Thôi về đi! Ta không muốn chữa cho con đâu!

- Thầy ơi! Thầy thương con, chữa giúp con với! Con mệt mỏi lắm rồi!

Gã Lý Đức xăm trổ ấy van xin, nài nỉ một hồi thì thầy Sang có vẻ như mủi lòng, nên thầy chầm chậm mở tủ, lấy ra một bịch thuốc đưa cho gã đó. Thầy đang định dặn dò gì đó thì từ ngoài cổng có tiếng xe máy rú ga ầm ĩ, phi thằng vào sân nhà thầy. Người đàn bà béo ục ịch dừng xe ngay trước cửa, gạt chân chống xe cái “phạch”, rồi hằm hằm bước thẳng vào buồng trong. Thầy Sang thấy vậy thì vứt luôn bịch thuốc xuống đất rồi tức tốc chạy theo mụ béo ấy vào buồng…

- Tại sao? Tại sao ông dám trái lời tôi hả? Sáng nay trước khi đi tôi đã nói với ông thế nào?

- Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi! Anh xin lỗi vợ! – Thầy Sang mặt tái mét, giọng lắp bắp.

- Tôi hỏi sáng nay tôi đã nói với ông thế nào cơ mà?!

- Vợ bảo từ nay không khám bệnh nữa, mình vợ đi làm được rồi, anh ở nhà lo giặt giũ quần áo, cơm nước, dọn dẹp!

- Vậy à! Vậy tại sao ông vẫn khám? Vậy tại sao giờ này tôi về vẫn chưa có cơm ăn? Quần áo vẫn nguyên trong chậu, nhà cửa bừa bộn? Tại sao? Ông muốn chết hả?

- Anh xin lỗi vợ! Lần sau anh không thế nữa!

- Hôm nay lần đầu nên tôi bỏ qua! Nếu còn có lần hai thì đừng trách con này nặng tay!

- Dạ! Anh biết rồi ạ!

Nói rồi, thầy Sang lầm lũi ôm cái chậu quần áo đầy ự, lủi thủi ra ngoài giếng cặm cụi ngồi giặt. Mấy người đến khám bệnh thấy ầm ĩ trong buồng thì biết là nhà thầy có chuyện nên đã lặng lẽ bỏ về hết, chỉ còn mỗi anh Lý Đức xăm trổ thì vẫn rụt rè ở lại, tay vẫn cầm bịch thuốc mà thầy Sang vừa đưa lúc trước. Rồi gã rón rén lại gần chỗ thầy Sang, giọng dè dặt:

- Thầy ơi! Thuốc này uống có hiệu nghiệm không? Liều lượng uống thế nào ạ?

- Uống bao nhiêu tùy con! Thôi, về đi, ta đang bận!

- Thầy ơi! Vừa nãy con nghe tiếng quát tháo ầm ĩ trong buồng, thầy bị vợ chửi hả?

- Nói bậy! Tiếng quát tháo ấy là của ta, là ta đang quát vợ, nghe chửa?

- Thế sao thầy phải giặt quần áo?

- Thì mọi ngày vợ vẫn giặt quần áo cho ta, nhưng mà toàn giặt ẩu, giặt bẩn. Ta vừa mới chửi cho mụ ấy một trận về tội áo giặt xong mà vẫn còn nguyên vết bùn đất ở ống tay. Từ giờ, ta không khiến mụ ấy giặt đồ cho ta nữa, ta sẽ tự giặt! Làm thằng đàn ông thì phải ngang tàn, phải cưỡi con cá kình, đè con sóng dữ, chứ còn đến con vợ mình mà cũng không đè được, lại để cho nó cưỡi lên đầu, lên cổ thì nhục! Nhục con ạ! Thôi! Về đi để ta giặt quần áo!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua hoặc https://truyentraophung.blogspot.com 

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Trang trại bò


Xã tôi nghèo lắm, và nhà tôi cũng vậy, kiếm ăn khó khăn, việc cũng chả có mà làm. May sao là năm ngoái, có một công ty về mua đất ở xã tôi mở trang trại nuôi bò sữa, họ cần tuyển dụng lao động chuyên vắt sữa bò. Tôi nghe tin thì liền cho con gái tôi nộp hồ sơ dự tuyển. Họ tuyển khắt khe lắm, yêu cầu phải sinh năm 1995, và phải thành thạo việc vắt sữa bò.

Về năm sinh thì chuẩn rồi, nhưng còn về khoản vắt sữa thì tôi khá hoang mang.
Từ trước đến giờ nhà tôi không nuôi bò, xã tôi cũng chỉ có một vài nhà nuôi bò, mà toàn là bò đực, thì làm sao con gái tôi biết vắt sữa bò?! Hôm tuyển dụng, công ty ấy dắt bò sữa ra cho các ứng viên vắt, ai mà lóng ngóng, tay chân ngượng nghịu, khuềnh khoàng là họ loại luôn.

Đến lượt con gái tôi lên vắt, trong khi tôi run bắn vì hồi hộp và lo lắng thì con bé lại rất bình tĩnh, tự tin. Nó thò tay túm chặt lấy vú con bò, mát-xa, vuốt ve cho vú con bò cứng lên rồi cứ thế bóp mạnh, giật giật lên xuống liên hồi. Rồi bất thình lình một luồng sữa trắng từ đầu vú con bò phụt ra xối xả. Có lúc sữa tắc, không chảy nữa, con bé nhà tôi lại há mồm ngậm vào vú con bò và ra sức thổi, kỳ lạ thay, sữa lại chảy ra ào ào. Lúc về, tôi mới hỏi nó:

- Con tập vắt sữa bò khi nào mà lại thuần thục và thành thạo thế?

- Dạ! Con cứ ra đồng, thấy con bò nào lang thang ăn cỏ là con nhào tới tập vắt thôi!

- Nhưng làng mình toàn bò đực, có ai nuôi bò sữa đâu!

- Bò đực cũng có một cái vú rất dài ở dưới bụng mà mẹ! Con toàn tập vắt bằng cái vú đó thôi! Vắt mãi thì sữa nó cũng ra, nhưng ít, và không thơm, không trắng bằng sữa của bò cái.

Đợt tuyển dụng ấy, con gái tôi đạt điểm cao nhất, thủ khoa đầu vào, và đương nhiên, nó được nhận vào làm ở trang trại bò sữa. Mọi chuyện cứ thế trôi đi êm đềm cho đến một ngày tôi nhận được yêu cầu mang giấy khai sinh và học bạ của con tôi đến công ty bò sữa để xác minh, vì có một số nhà báo đã nói rằng con tôi gian lận tuổi.

Hôm sau tôi mang giấy tờ đến trang trại bò sữa nơi con tôi làm việc để mấy anh nhà báo đó xác minh theo đúng yêu cầu. Vừa nhìn thấy tôi, một anh trong nhóm mấy nhà báo đã giới thiệu ngay:

- Chào chị! Chúng tôi là phóng viên của chương trình Bò 24h. Chúng tôi muốn gặp chị để xác minh việc gian lận tuổi của con gái chị.

- Dạ! Con gái tôi nó làm việc vắt sữa bò thì chỉ cần nó vắt ra nhiều sữa thơm, sữa ngon là được, chứ tuổi tác quan trọng gì hả anh?

- Chị nói sai rồi! Từ trước đến giờ, các con bò đều nghĩ rằng chúng được vắt sữa bởi bàn tay của những nữ công nhân 19 tuổi. Nếu bây giờ biết được sự thật rằng người vắt sữa cho chúng bấy lâu nay thực ra đã 21 tuổi thì những con bò ấy sẽ sốc đến mức nào? Và sẽ xấu hổ biết bao nếu những khách hàng trong nước và quốc tế phát hiện ra rằng những giọt sữa mà họ vẫn uống hàng ngày được vắt từ bàn tay của một nữ công nhân 21 tuổi?

- Nhưng giấy khai sinh, sổ hộ khẩu, học bạ của con tôi đều chứng nhận là nó 19 tuổi mà!

- Chúng tôi nghi ngờ tính xác thực của những giấy tờ này! Đây, giấy khai sinh thì không ghi số quyển, số sổ; học bạ thì suốt 5 năm học các nét chữ viết đều giống nhau. Chúng tôi là những nhà báo của Bò 24h, chúng tôi buộc phải tìm ra SỰ THẬT. Chúng tôi phải làm vì một trang trại bò TRUNG THỰC, CÔNG BẰNG và MINH BẠCH. Chị đừng tưởng chúng tôi nói bừa, những việc chúng tôi làm đều tham khảo qua sách luật cả. Để tôi mở sách cho chị xem!

Nói rồi anh phóng viên đó quay sang bảo với người đứng bên cạnh:

- Mày mở cặp lấy cho anh quyển sách luật ra đây!

- Quyển nào hả anh?

- Cái quyển hôm trước mày mua ấy! Quyển mà có bìa in hình anh Công Lý mặc quần sịp đang tập tạ ấy!

- Mở trang bao nhiêu anh?

- Anh không biết! Thế mày chưa đọc à?

- Dạ chưa! Em thấy cái bìa đẹp quá thì mua thôi chứ đọc làm gì ạ!

- Ờ, vậy khỏi cần giở sách nữa cũng được! Tóm lại là chúng tôi làm vì sự công bằng cho những con bò. Chị cứ đợi đấy! Giờ chúng tôi sẽ xuống tận nơi để phỏng vấn hàng xóm nhà chị, chúng tôi quyết tìm ra chứng cứ để con gái chị được vắt sữa bò trong sự thanh thản!

Mấy anh phóng viên ấy hùng dũng bỏ đi. Tôi cũng lầm lũi quay về. Lúc tôi đi qua cánh đồng cỏ của trang trại, chẳng hiểu sao đàn bò lại đồng thanh rống lên những tiếng kêu đầy thống thiết. Có phải chúng đang rống lên đòi sự thật, đòi công bằng; hay vì chúng đói ăn quá, đang rống lên đòi cỏ; hay vì trang trại này mới mở nên chúng phải rống lên để gây sự chú ý của mọi người? Tôi không biết nữa! Chỉ biết rằng trên suốt quãng đường đi, và ngay cả khi về đến ngôi nhà nhỏ của tôi ở nơi góc xóm nghèo nàn, tôi vẫn cứ nghe thấy những tiếng rống ấy bên tai, ông ổng và rên rỉ.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua

Thư gửi chồng tương lai

Chồng tương lai yêu dấu!

Dù chưa biết anh là ai nhưng em rất thương anh, vì suốt ngày anh bị mẹ em chửi. Thực ra mẹ cũng chưa biết anh là ai nên mẹ không thể chửi thẳng vào mặt anh mà chỉ chửi bóng gió qua em thôi. Mẹ thường chửi em rằng: “Cái loại mày thì chó nó lấy! Thằng nào chịu lấy mày chắc thằng đó có vấn đề về thần kinh”. Nhưng anh đừng buồn và đừng suy nghĩ nhiều nhé, bởi ngay cả bố em vẫn còn thường xuyên bị mẹ chửi te tua nữa là anh.


Chẳng cần em phải mắc lỗi to tát, chỉ cần em hơi có chút gì đó làm mẹ không hài lòng là lập tức mẹ chửi em ngay được. Em đi uống rượu say rồi vào nhà nghỉ ngủ qua đêm với trai mà mẹ cũng chửi; em chơi
lô đề mẹ cũng chửi; em cặp kè với một lão giàu có để lợi dụng moi tiền, mẹ cũng chửi; bắt quả tang em đang lén lút lên mạng xem phim sex, mẹ cũng chửi. Và sau mỗi lần chửi, bao giờ mẹ cũng chốt lại một câu là: “Cái loại mày thì chó nó lấy! Thằng nào chịu lấy mày chắc thằng đó có vấn đề về thần kinh”. Mẹ chỉ biết chửi mà mẹ không bao giờ tìm hiểu xem tại sao em lại làm như thế?! Thực sự em không biết phải cố gắng như thế nào thì mới làm hài lòng mẹ đây?!

Mẹ đâu có biết rằng đàn ông bây giờ thủ đoạn và bỉ ổi lắm! Chúng nó rất hay dùng cái trò chuốc rượu cho con gái say rồi đưa vào nhà nghỉ. Việc em thường xuyên đi uống rượu cũng chỉ là một cách rèn luyện để nâng cao tửu lượng, để bọn con trai đểu cáng không thể chuốc cho em say, không thể làm trò đồi bại. Chỉ có điều là do được luyện tập nhiều nên tửu lượng của em tốt quá, uống mấy lít thì em cũng chỉ hơi lâng lâng thôi, trong khi cái thằng sở khanh rủ em đi và định lừa em thì lại say mềm, gục xuống rũ rượi, nôn thốc tháo ra bàn. Anh bảo lúc đó em phải làm sao? Vứt nó nằm đó thì không đành, nhà nó thì em không biết, em chỉ còn cách đưa nó vào nhà nghỉ.

Đưa nó vào nhà nghỉ rồi em cũng không thể để nó ở đấy mà bỏ về được. Nó đang say rượu thế, nhỡ đêm nó cảm cúm hoặc trúng gió thì sao? Vậy là em lại phải nằm xuống ngủ cùng với nó. Chuyện sau đó xảy ra thế nào thì ai cũng biết và em không muốn nói, bởi cái đó nó thuộc về cảm xúc, thuộc về bản năng và ngoài ý muốn. Điều quan trọng là việc em uống rượu và vào nhà nghỉ với trai không có nghĩa là em hư hỏng, mà bởi em là cô gái biết quan tâm, lo lắng cho người khác, và biết học, biết rèn luyện cách giữ mình, bảo vệ mình trước những thủ đoạn bỉ ổi của bọn đàn ông mất nết.

Việc em cặp kè với một lão già giàu có để đào mỏ nghe qua thì tưởng là xấu, nhưng thực ra không xấu, bởi tất cả những điện thoại, những túi xách, những dây chuyền và nhiều thứ khác mà lão ấy mua tặng em thì em đều giữ lại cả (chỉ có tiền là em tiêu hết thôi). Sau này anh có xuất hiện và chúng mình lấy nhau thì những thứ đó sẽ là của vợ chồng mình, của gia đình mình, đỡ phải mất tiền mua sắm, đúng không? Tức là em cặp kè với lão ấy cũng chỉ là để trang bị và vun vén cho tổ ấm, cho cuộc sống sau này của vợ chồng mình chứ cho ai?!

Việc em chơi lô đề thì cũng có lý do riêng của nó. Dù rằng đi cặp kè với mấy lão già thì em cũng thừa tiền tiêu rồi, nhưng vốn là một cô gái được ăn học tử tế và có giáo dục nên em hiểu rằng là phụ nữ thì vẫn rất cần có một cái nghề, chỉ khi có một cái nghề ổn định thì người phụ nữ mới được xã hội tôn trọng. Đó là lý do em quyết định chơi lô đề, bởi em quan niệm lô đề cũng là một nghề. Với em, đây là một nghề rất thú vị, nhàn hạ, và nếu trúng thì thu nhập sẽ rất cao. Dù là nhàn hạ nhưng nghề này đòi hỏi người lao động phải có khả năng phân tích và suy luận thơ (thơ đề), có óc tư duy và phán đoán nhạy bén về số học, nhìn kết quả của những ngày trước để căn ke ra con số khả thi sẽ về chiều hôm nay rồi đưa ra mức đầu tư lớn nhỏ tùy theo tính khả thi của từng dự án.

Còn chuyện xem phim sex, em tin là nếu hỏi tất cả các chị, các bạn gái đang đọc bài này rằng họ đã từng xem phim sex chưa thì 100% đều ngẩng mặt lên trời tự tin mà trả lời rằng “chưa”. Để rồi sau khi trả lời xong thì họ lại quay mặt đi hướng khác, lấy tay che miệng cười hí hí rồi lẩm bẩm một mình: “Nói điêu thế mà cũng tin!”.

Em xem sex không phải là em dê, không phải em hư hỏng, mà xem để học hỏi, tích lũy kinh nghiệm từ khắp nơi trên thế giới, rồi thường xuyên thực hành, áp dụng những điều mình đã học, đã tích lũy được vào thực tế, làm sao để đến lúc lấy chồng, em sẽ tự tin rằng mình có đủ kiến thức và kinh nghiệm để khiến cho đời sống ái ân của vợ chồng mình luôn viên mãn. Chúng ta đang sống trong thời đại mà kiến thức và cách thức luôn thay đổi và cập nhật từng ngày, nếu không chịu khó trau dồi và học hỏi, chẳng mấy chốc ta sẽ trở nên lạc hậu, bị bỏ tụt lại phía sau. Lúc đó thì đừng hỏi vì sao mình lại bị chồng bỏ, chồng chê, đúng không anh?

Đã có rất nhiều người làm cho em tưởng rằng anh đã xuất hiện, bởi họ yêu chiều, săn đón em ghê lắm; bởi ở bên họ em cũng thấy lâng lâng, đắm say, hưng phấn. Nhưng chỉ được đêm hôm đó thôi, sáng hôm sau, lúc thanh toán tiền phòng xong là họ lập tức lạnh nhạt, rồi lặn mất tăm, và rồi em hiểu rằng anh – người chồng tương lai của em, vẫn chưa xuất hiện!

Anh đang ở đâu? Sao không ra đi? Sao để em đợi lâu? Em đã chán ngấy những lời mắng chửi, mỉa mai của mẹ em rồi. Em mong anh xuất hiện để làm cho mẹ em sáng mắt ra, để mẹ em hiểu rằng không phải chỉ có chó nó mới lấy em mà vẫn còn có anh sẵn sàng cưới em làm vợ!

Ra đi anh! Em đợi lâu lắm rồi!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua

Cái quần sịp



Dù biết không ngủ thêm được nữa nhưng tôi vẫn chẳng thể nào mở mắt ra nổi, bởi đầu tôi vẫn đau như bổ, toàn thân ê mỏi, hậu quả của cuộc nhậu nhẹt tơi bời từ đêm qua. Thế nên tôi vẫn cứ nằm ườn trên giường dẫu tai đã nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng gà gáy te te sau bụi tre, tiếng chim hót líu lo trên giàn nho, và tiếng chó sủa gâu gâu dưới gốc dâu.
Nhưng thứ âm thanh rõ nhất mà tôi đang nghe thấy lại là tiếng khóc thút thít của vợ tôi. Sao hôm nay vợ tôi khóc lạ thế nhỉ? Khóc rất dịu dàng, nhỏ nhẹ, chứ không bù lu bòa loa như thường lệ. Tôi cố gắng mở mắt ra. Và rồi tôi há hốc mồm, chực hét lên, nhưng cũng may tôi đã kịp đưa tay lên tự bóp cổ mình để ngăn tiếng thét lại. Người đàn bà đang nằm khóc thút thít ấy không phải là vợ tôi mà là Trinh, hàng xóm của tôi. Trinh cũng giống như tôi, không mảnh vải che thân, bờ vai tròn trịa, thon gầy của em đang rung lên từng đợt rưng rưng.


Chết cha! Vậy là tối qua nhậu say, tôi về nhầm phòng rồi. Phòng vợ chồng tôi liền ngay cạnh phòng Trinh. Ở cái xóm trọ này, các phòng giống nhau y hệt, xếp thành một dãy dài dằng dặc. Nhiều hôm giữa ban ngày, không say rượu mà tôi còn suýt vào nhầm, huống hồ đêm qua tôi lại say mềm. Tiếng nức nở của Trinh mỗi lúc một nghẹn ngào làm tôi thật sự bối rối…

- Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy với em? Hu! Hu!...

- Anh xin lỗi Trinh! Đêm qua anh say quá! Có biết gì đâu!

- Không biết gì?! Không biết gì mà anh làm bài bản, đúng trình tự, đâu ra đấy vậy sao?

- Đêm qua anh đã làm gì em rồi à?

- Đương nhiên! Anh tưởng anh không làm gì mà em lại để cho anh nằm lại đây chắc?

- Anh say thì anh không biết gì đã đành. Nhưng em có say đâu, sao em vẫn mở cửa cho anh vào?

- Em để cửa đợi chồng. Lúc anh chui vào thì em vẫn cứ nghĩ anh là chồng em.

- Nhưng lúc anh động vào người em và bắt đầu làm bậy thì em phải nhận ra chứ?!

- Đương nhiên là nhận ra! Thế thì em mới chịu nằm yên! Chứ nếu là chồng thì em đã đạp cho bắn ra góc nhà rồi!

Nghe đến đây, tôi chợt giật thót mình…

- Vậy lão hói chồng em đâu?

- Em không biết! Chắc đêm qua lão cũng nhậu nhẹt rồi ngủ vạ vật ở đâu đó!

Tôi cuống cuồng bật khỏi giường, rối rít mặc quần áo rồi chuồn. Tất nhiên là tôi không dám ra từ cửa trước mà luồn lại phía sau nhà để men theo bờ ao, quay ngược ra cổng. Từ cổng tôi mới lại hiên ngang đi vào xóm. Lúc tiễn tôi ra cửa sau, mắt trinh vẫn đỏ hoe, sụt sùi. Không biết Trinh còn ấm ức chuyện đêm qua, hay vì thương tôi phải chui lủi, lén lút? Tuy vậy, Trinh vẫn cố dặn với theo:

- Hôm nào nhậu say nhớ lại vào nhầm phòng em nhé! Em sẽ để cửa đợi!

Tỉnh rượu rồi nên tôi đi về đúng phòng mình luôn. Cửa phòng vẫn đóng im ỉm, chắc vợ tôi đêm qua đợi chồng muộn nên ngủ mệt. Tôi đập cửa một hồi cũng không thấy vợ dậy mở, cuối cùng tôi phải luồn tay qua cái lỗ, mãi mới giật được cái chốt cửa ra. Vào nhà, tôi thấy vợ đang nằm giường, mắt đỏ hoe, sụt sùi. Chắc vợ đang giận tôi...

- Anh còn vác mặt về cái nhà này làm gì nữa? Sao không đi luôn đi!

- Anh xin lỗi! Hôm qua anh tiếp đối tác, say quá, không về được! Đừng giận anh nhé! Anh cũng vì công việc, vì lo kiếm tiền cho tổ ấm của chúng mình thôi…

Vợ không nói gì, vùng dậy đi ra phía sau nhà, còn tôi nằm vật xuống giường mệt mỏi, định nghỉ ngơi một lát rồi mới đi làm. Nhưng nghĩ đến đống việc ở công ty còn dang dở, bề bộn nên tôi lại vùng dậy, thay quần áo đến công ty luôn. Lúc cởi quần dài ra tôi mới giật mình và nhận ra là tôi không hề mặc sịp. Chết cha! Vậy cái quần sịp của tôi đâu? Thôi đúng rồi, vừa nãy cuống quýt nên tôi để quên ở phòng em Trinh rồi! Nếu lão hói chồng em Trinh về mà thấy cái quần sịp lạ của đàn ông ở trên giường nhà lão thì sẽ ra sao đây? Tôi phải sang lấy quần về ngay mới được. Đang định đẩy cửa lẻn đi thì tôi bỗng khựng lại khi thấy một vật gì đó màu vàng nhìn như cái khăn mặt nằm chềnh ềnh ngay đầu giường tôi. Tôi cầm lên xem và quay ra hỏi vợ:

- Quần sịp của ai đây em?

Nghe tôi hỏi, vợ lập tức chạy lên. Tôi thấy mặt vợ thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng ngay lập tức nó lại trở về trạng thái bình thường, đồng thời giọng vợ cất lên dịu dàng:

- Hôm qua, cái Trinh hàng xóm nó sang nhà mình mượn kim chỉ khâu sịp cho lão hói chồng nó. Chắc nó vội gì nên để quên thôi!

À! Ra vậy! Đằng nào tôi cũng đang định sang đó lấy quần của tôi về, tiện thể tôi mang trả cái quần này cho bên đó luôn. Nhưng vừa bước ra tới cửa tôi đã gặp ngay lão hói chồng em Trinh, trên tay lão ấy cũng đang cầm cái sịp của tôi. Thấy lão, tôi nhanh nhảu cất lời:

- Trả quần anh này! Hôm qua vợ anh mang qua nhà em mượn kim chỉ để khâu, thế rồi bỏ quên luôn!

- Ừ! Anh xin! Còn đây là quần của cậu. Vợ anh bảo hôm qua nhà cậu phơi đồ, bị gió thổi bay nên cô ấy nhặt cất đi giúp!

Tôi nhận cái quần từ tay lão hói mà trong lòng không khỏi ngưỡng mộ tài ứng biến của Trinh. Bị chồng bắt gặp quần sịp lạ của đàn ông trong nhà vậy mà Trinh vẫn nói dối rất khéo khiến chồng không một chút mảy may nghi ngờ! Quả thật là cao thủ. Nhưng không thể phủ nhận là lão hói cũng ngu cơ. Vợ nói cái quái gì cũng tin!

Tôi quay vào nhà, chuẩn bị trang phục và tài liệu để đi làm. Đang định bước ra cửa thì vợ tôi chạy tới ôm chặt tôi từ phía sau, nhét vào tay tôi một ít tiền, rồi dụi đầu vào lưng, vào vai tôi nũng nịu:

- Em xin lỗi! Anh làm việc vất vả vì gia đình, vậy mà vừa nãy em lại nặng lời với anh! Đừng giận em nhé!

- Ừm! Không sao! Anh cũng có lỗi một phần khi đã ham công tiếc việc mà để em phải ngủ một mình. Nhưng còn chỗ tiền này là sao đây?

- Cho anh đấy! Nếu làm việc căng thẳng quá thì chiều về anh cứ rủ bạn bè đi nhậu cho vui vẻ, thoải mái. Say thì ngủ ở đâu cũng được! Em không muốn anh vì em mà phải hi sinh những cuộc vui với bạn bè!

Ôi trời ơi! Tôi quá là tốt số nên mới lấy được người vợ tuyệt vời như thế! Đáng lẽ ra vợ phải giận tôi chuyện nhậu nhẹt qua đêm, bỏ cô ấy ở nhà một mình mới đúng. Đằng này, cô ấy không những rộng lượng bỏ qua mà còn khuyến khích, tạo điều kiện để tôi theo đuổi sở thích, thú vui của mình nữa. Thế nên tôi vui lắm, vừa đi vừa huýt sáo líu lo!

Ra đến đầu ngõ, tôi lại gặp lão hói chồng em Trinh. Lão thấy tôi thì bá vai bá cổ rất thân thiện:

- Này, chiều về sớm, anh em mình đi nhậu nhé?

- Hôm nay có vụ gì mà hứng thế? – Tôi hỏi lão.

- Sáng nay, tự nhiên vợ cho tiền, bảo là chiều làm về cứ nhậu nhẹt thoải mái! Say thì ngủ ở ngoài luôn, đừng cố đi xe máy về, nguy hiểm lắm!

- Ok! Vậy chiều nay không say không về!

Tôi nói rồi cũng vỗ vai lão hói cười khoái trá. Tôi lại càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ em Trinh hơn. Được vợ cho tiền đi uống rượu, lại cho đi qua đêm thả phanh, có thằng nào ngu mà không đi? Tôi nghĩ đến cái cảnh đêm nay về rồi vào nhầm phòng em Trinh mà trong lòng cứ cồn cào lên âm ỉ, râm ran. Tôi bất giác nhoẻn một nụ cười hăm hở trên môi. Còn lão hói tội nghiệp thì dường như không hề biết rằng lão đang bị vợ lừa, đang bị vợ xỏ mũi thì phải, bởi tôi thấy mặt lão vẫn tràn trề sung sướng, và môi lão cũng đang cười, một nụ cười rất hăm hở.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua

Anh ba đáng sợ



Tôi có tới 3 anh trai đều làm trong ngành dịch vụ. Anh cả thì kinh doanh nhà nghỉ; anh hai mở trung tâm cung cấp thiết bị và dịch vụ phòng tránh thai; còn anh ba thì mở phòng khám cung cấp dịch vụ nạo phá thai.

Anh cả tôi tốt nghiệp Đại học Đại Dương, khoa Nghiên cứu sóng thần, bằng giỏi hẳn hoi. Tôi nhớ đã từng hỏi anh rằng: “nếu ra trường thì công việc của anh là gì?”, anh bảo: “cứ lang thang ở bãi biển, khi nào có sóng thần thì cầm máy chạy ra đo độ cao, độ lớn của sóng, đơn giản lắm!”. Nhưng anh thất nghiệp, chả công ty nào nhận, bởi Việt Nam mình lâu lắm rồi làm gì có sóng thần để cho anh nghiên cứu. Chán quá anh mới nộp hồ sơ thi cao học, tất nhiên là vẫn chuyên ngành nghiên cứu sóng thần. Học xong cao học, anh tôi có bằng Thạc sĩ sóng thần, nhưng vẫn thất nghiệp.


Đêm trung thu năm ngoái, anh cả tôi đưa bạn gái đi chơi khá khuya. Bạn gái anh ấy mới gợi ý là thuê một nhà nghỉ nào đó ở qua đêm, chứ về muộn sợ mẹ mắng. Anh trai tôi vì chiều bạn gái nên đành chấp nhận. Nhưng thật đen đủi là vào đúng hôm trung thu nên các nhà nghỉ đều cháy phòng. Không thuê được phòng nghỉ, bạn gái anh ấy bực bội, cáu gắt, giận dỗi, hai người cãi cọ và rồi sau đó chia tay. Trong lúc tưởng chừng như cuộc đời bi đát nhất vì thất nghiệp, thất tình thì anh cả tôi lại lóe lên ý tưởng làm giàu, đó chính là kinh doanh nhà nghỉ, bởi anh đã từng rơi vào cảnh chở bạn gái lang thang lòng vòng trong đêm tìm thuê phòng không được, rồi lại gặp cả một đoàn xe máy khác, cũng là các bạn trẻ đang đi tìm phòng như anh, nên anh hiểu nhu cầu và tiềm năng đối với cái loại hình dịch vụ này là lớn vô cùng.

Và quả thực là anh cả tôi đã thành công. Dù phải vay ngân hàng mấy tỉ để xây nhà và đầu tư nội thất, thiết bị, nhưng chỉ sau vài tháng hoạt động kinh doanh, anh ấy đã thu hồi được vốn và bắt đầu ăn lãi. Ngoài chất lượng giường chiếu, chăn ga gối đệm, anh cả tôi đặc biệt chú ý đến khâu chăm sóc khách hàng. Tất cả các phòng trong nhà nghỉ của anh đều có sẵn gel bôi trơn, sextoy, dây trói, roi điện để phục vụ sở thích bệnh hoạn của khách. Trước giờ, mọi người cứ suy nghĩ thiển cận rằng phải có bạn trai, bạn gái thì mới vào nhà nghỉ được, nhưng anh tôi đã và đang quyết tâm làm thay đổi suy nghĩ ấy. Dù bạn chỉ có một mình thì bạn vẫn vào nhà nghỉ được, bởi anh tôi có rất nhiều bạn trai và bạn gái để cho khách thuê theo giờ hoặc qua đêm. Giá cả thì tất nhiên là tỉ lệ thuận với nhan sắc và tỉ lệ nghịch với tuổi tác của bạn trai hoặc bạn gái mà khách chọn.

Bên cạnh đó, anh cả tôi thường xuyên tung ra các chương trình khuyến mại và tặng quà để lôi kéo khách hàng. Anh cung cấp thẻ Vip và cả vé tháng cho khách. Có thẻ Vip thì mỗi lần thanh toán khách sẽ được giảm 10% tiền phòng, còn nếu có vé tháng, khách có thể đến nhà nghỉ bất kì lúc nào, ở bao lâu tùy thích, giống hệt vé tháng xe buýt. Tất nhiên là anh tôi có đội ngũ kiểm tra vé tháng một cách chuyên nghiệp và nghiêm ngặt chứ không qua loa như mấy anh phụ xe buýt được. Không có kiểu khách vào nhà nghỉ chỉ cần giơ cái vé tháng lướt qua mặt lễ tân rồi cứ thế lên phòng giống như đi xe buýt đâu.

Trên xe buýt, phụ xe sẽ yêu cầu khách nhường ghế cho người già, trẻ em và phụ nữ có thai hoặc đang cho con bú, thì ở nhà nghỉ của anh cả tôi cũng vậy, khi có khách là các cụ già, em nhỏ, hoặc phụ nữ có thai thì anh tôi sẽ yêu cầu một đôi nào đó nhường phòng cho họ. Tất nhiên, đôi bị yêu cầu nhường phòng thường là đôi đã thuê phòng được một lúc đủ lâu, chứ cái đôi vừa mới vào mấy phút, đang hăng hái khởi động mà bắt nhường phòng thì đời nào chúng chịu.

Ngoài ra, hàng tháng, anh tôi đều đặn tổ chức cuộc thi “Clip yêu thích”. Các cặp đôi vào nhà nghỉ sẽ dùng điện thoại (hoặc máy quay, tùy ý) để ghi lại cảnh giường chiếu của mình rồi post lên fanpage của nhà nghỉ. Clip nào nhận được nhiều bình chọn nhất (thông qua lượt like, comment và share) sẽ đoạt giải Clip yêu thích của tháng, và nhận phần quà trị giá 6,9 triệu đồng. Các clip đoạt giải Clip yêu thích của tháng sẽ có cơ hội tham gia bình chọn và giành giải Clip yêu thích của năm, và nhận phần quà trị giá 69 triệu đồng. Clip yêu thích của năm sẽ có cơ hội tham gia bình chọn và giành giải Clip yêu thích của thập kỷ, của thế kỷ, và đương nhiên, giá trị phần thưởng cứ thế mà tăng lên gấp 10 lần.

Sự thành công của anh cả tôi đã giúp anh hai tôi rất tự tin trong việc mở một trung tâm cung cấp thiết bị và dịch vụ phòng tránh thai, bởi vào nhà nghỉ nhiều thì đương nhiên nhu cầu sử dụng thiết bị và dịch vụ phòng tránh thai cũng sẽ nhiều. Ngoài bán bao cao su và thuốc tránh thai giống như các hiệu thuốc, trung tâm của anh hai tôi còn cung cấp cả dịch vụ đặt vòng, thắt ống dẫn tinh và thắt ống dẫn trứng.

Mọi người trước giờ cứ nghĩ rằng bao cao su chỉ có một cỡ, ai cũng đeo vừa, ai dùng cũng hợp. Đó thực sự là một suy nghĩ cực kỳ lạc hậu, ấu trĩ và sai lầm. Anh hai tôi quan niệm bao cao su cũng như quần áo hay khẩu trang, mỗi người chỉ vừa và hợp với một cỡ nhất định. Việc bắt một người đàn ông nặng trên 1 tạ, to như con voi và một thằng nghiện lèo khoèo, nặng chưa đầy ba chục cân phải dùng chung một kích cỡ bao cao su thực sự là một tội ác. Bạn mặc quần áo hơi chật, hoặc hơi rộng bạn có thấy mất tự tin và khó chịu không? Vậy tại sao bạn lại bắt nó phải đeo bao chật hoặc rộng trong khi nó là một bộ phận cực kỳ nhạy cảm? Bởi càng nhạy cảm thì càng dễ phản ứng với những tác động của ngoại tố (tức là những yếu tố bên ngoài).

Thấu hiểu nỗi đau ấy, anh hai tôi đã nhập về đủ loại bao cao su với nhiều kích cỡ khác nhau. Khách đến mua bao ở chỗ anh hai tôi sẽ được các nữ tư vấn viên trẻ đẹp trực tiếp dùng tay đo đạc chính xác các các thông số qua đó giúp khách chọn được bao cao su có kích cỡ phù hợp nhất với mình. Nguyên lý đo đó là lấy chiều dài, chiều rộng lúc cực đại cộng với chiều dài, chiều rộng lúc cực tiểu rồi chia ra, được giá trị trung bình. Giá trị trung bình ấy chính là cơ sở để quyết định xem khách đó nên dùng loại bao nào.

Nói thì nghe đơn giản vậy, nhưng thực tế thì việc đo đạc khá là khó khăn. Nhiều khách từ lúc bước vào đã ở trong trạng thái cực đại rồi, đợi suốt nửa ngày nó vẫn thế, không chịu giảm xuống, thành ra không thể đo và tính được giá trị trung bình. Ngược lại, có khách thì luôn ở trạng thái cực tiểu, các nữ nhân viên tư vấn thi nhau làm đủ trò suốt từ sáng đến chiều mà nó cũng vẫn cứ cực tiểu, vậy là cũng chịu, không thể tính ra được giá trị trung bình.

Tương tự như vậy là biện pháp thắt ống dẫn tinh (ở nam) và thắt ống dẫn trứng (ở nữ). Các bạn nhớ đừng lẫn lộn hai khái niệm này nhé! Có nhiều khách là nam giới nhưng đến trung tâm của anh hai tôi lại cứ đòi thắt ống dẫn trứng. Anh hai tôi lại phải giải thích tỉ mỉ rằng trứng này là trứng trong bụng, là trứng ở buồng trứng, chứ không phải là hai quả trứng lủng lẳng ở phía dưới cuống ấy đâu. Hai quả trứng đó nó suốt đời nằm đó chứ có đi qua cái ống nào đâu mà đòi thắt ống.

Đài báo hay nói rằng thắt ống dẫn tinh và thắt ống dẫn trứng là hai thủ thuật đơn giản, chỉ làm loáng một phát là xong! Toàn nói bậy! Họ nói thế để khuyến khích mọi người đi thắt nhiều thôi, chứ thực ra, trong quá trình thắt, nếu chưa có kinh nghiệm hoặc thiếu tập trung thì bác sĩ rất dễ thắt nhầm. Tức là thay vì thắt ống dẫn tinh hoặc ống dẫn trứng thì bác sĩ lại đi thắt ống dẫn nước tiểu. Kết quả là tinh vẫn phun ra, trứng vẫn trôi qua ống ầm ầm, còn nước tiểu thì bị tắc ứ lại, tích tụ thành vũng lớn trong bụng, dần dần nước tiểu nhiều quá sẽ dâng lên cao, tràn vào dạ dầy, đi vào phổi, leo lên thực quản, tới cuống họng và rồi phun ra đằng mồm. Rất nguy hiểm!

Bên cạnh các biện pháp tránh thai truyền thống và phổ biến như mọi người đã biết thì trung tâm của anh hai tôi vừa cập nhật được hai phương thức tránh thai rất mới của thế giới đó là robot tránh thai (dùng cho nữ) và nước uống tránh thai (dùng cho nam).

Robot tránh thai là một robot nhỏ bằng bao diêm, có bề ngoài giống hình Siêu nhân Gao. Robot này sẽ được thả vào tử cung và nó sẽ quanh quẩn, lang thang ở trong đó. Khi trứng đi vào tử cung thì lập tức Siêu nhân Gao sẽ há mồm đớp luôn. Cách này đạt hiệu quả tránh thai khá cao, tuy nhiên chỉ sử dụng được với những phụ nữ có trứng to và rụng đều. Bởi nếu lâu quá trứng không rụng, hoặc rụng nhưng trứng bé quá thì siêu nhân Gao không có gì ăn, hoặc ăn không đủ no, siêu nhân Gao sẽ quậy phá. Đã có nhiều trường hợp siêu nhân Gao đói quá nên mò đến tận chỗ buồng trứng, xơi hết trứng, khiến chị em sau này có muốn đẻ cũng không được. Cá biệt có một số chị em đêm đang ngủ tự nhiên giật mình vì nghe tiếng kêu rè rè và thấy nhột nhột ở phía bụng dưới, rồi cảm giác như con gì đó đang cọ cọ vào đùi mình. Hóa ra là siêu nhân Gao đói quá nên chui ngược ra ngoài đòi ăn.

Còn nước uống tránh thai (cho nam giới) thì có hình giống như chai siro thuốc ho của trẻ em. Người nam giới chỉ cần uống hết chai thuốc ấy trước mỗi lần giao hợp khoảng 30 phút thì khả năng có thai là bằng không. Bởi thuốc này hoạt động giống như một loại thuốc làm liệt dương tạm thời. Tức là sau khi uống, dương vật của người đàn ông sẽ ỉu xìu và không tài nào cương lên được dù vợ có làm đủ mọi cách. Hiệu quả của thuốc sẽ kéo dài liên tục trong 48 giờ. Sau khi thuốc hết tác dụng, nếu vợ chồng vẫn muốn giao hợp thì người nam giới lại uống thuốc tiếp (nhớ là uống trước 30 phút nhé!).

Khác với anh cả và anh hai, anh ba của tôi lại quyết định mở phòng khám để cung cấp dịch vụ nạo phá thai. Bởi anh ba tôi nhận thấy rằng nếu số lượng khách vào nhà nghỉ của anh cả là 10 người thì lượng khách ghé trung tâm của anh hai chỉ có khoảng 3 người, nghĩa là 7 người còn lại không dùng biện pháp tránh thai, mà không dùng thì chắc chắn sẽ có những người có thai, mà có thai thì không phải ai cũng sẵn sàng và đủ điều kiện sinh con, mà không thể sinh con thì họ bắt buộc phải chọn cách phá thai. Thế nên phòng khám và nạo phá thai của anh ba tôi cũng rất đông khách.

Nói về việc phá thai thì tôi thực sự không muốn nói nhiều, bởi nó là việc bất đắc dĩ, là bước đường cùng, chứ thật lòng không ai muốn thế. Phá thai có hai hình thức: một là uống thuốc để thai tự trôi ra, hai là dùng bơm và thìa để hút, nạo.

Bạn nghe “uống thuốc để thai tự trôi ra” thì thấy nó nhẹ nhàng lắm hả? Không hề! Bởi đó thực chất là một ca đẻ non, thuốc sẽ làm tử cung co bóp mạnh, khiến bạn có những cơn đau quặn cào như đau đẻ, và kéo dài trong vòng liên tục 2 tiếng đồng hồ. Máu sẽ ra rất nhiều, thậm chí vài ngày sau máu vẫn ra. Nếu chọn phá thai bằng cách này, bạn phải có người thân túc trực bên cạnh 24/24, bởi việc mất máu có thể khiến bạn ngất xỉu và gục xuống bất kì lúc nào.

Nếu chọn cách nạo và hút, bạn cần phải có sức khỏe tốt để chịu đựng và cầm cự, bởi quá trình nạo dẫu chỉ kéo dài từ 5 đến 10 phút, nhưng cảm giác đau đớn (dù đã được gây tê) mà phương pháp này mang lại còn khủng khiếp gấp đôi, thậm chí gấp 3 lần đau đẻ. Đó sẽ là 5-10 phút bạn bị đầy xuống địa ngục. Giả sử bạn bị ngã xe và bị xước một vết sâu ở đùi. Vết thương đó bị nhiễm trùng, lên mủ, lúc bạn dùng nước muối rửa vết thương, chỉ cần chạm nhẹ vào chỗ thịt bị thương đó thôi thì cảm giác đau buốt đã vào đến tận tim tủy rồi. Nếu bạn cầm cái thìa sắt mà nạo vào chỗ đó thì cảm giác sẽ thế nào? Bạn tưởng tượng tiếp đi nhé! Và tất nhiên, dùng cách nạo hút này máu vẫn ra rất nhiều, rất nhiều! Trường hợp bệnh nhân ngất xỉu khi bác sĩ đang nạo thai xảy ra như cơm bữa.

Bạn đừng thấy có nhiều cơ sở quảng cáo là áp dụng phương pháp phá thai mới không gây đau đớn mà ham nhé! Bọn nó toàn quảng cáo láo, nó bơm đẫy thuốc gây tê vào người bạn, khiến bạn gần như tê liệt thì đương nhiên là không đau rồi. Nhưng hậu quả của việc dùng thuốc tê quá liều thì thật khôn lường. Bạn có nguy cơ rất cao bị bệnh giòn xương, tức chỉ cần bước hụt chân một cái thì ống đồng của bạn có thể gẫy đôi, đồng thời xuất hiện triệu chứng liệt tức thời, nghĩa là sẽ có lúc bạn cảm giác như bạn không thể điều khiển được chân tay mình. Nếu cảm giác liệt tức thời này xảy ra lúc bạn đang ngủ thì không sao, nhưng nếu nó xuất hiện lúc bạn đang lái xe máy hoặc đang đi bơi thì sẽ thế nào?

Anh hai tôi rất quý anh cả, vì nhờ anh cả mà anh hai mới có khách. Anh ba cũng rất quý anh cả, vì cũng nhờ anh cả mà anh ba đông khách. Nhưng anh ba lại rất ghét anh hai, vì nếu anh hai đông khách tức là anh ba sẽ vắng khách. Với tôi, anh ba rất đáng ghét, vì anh ba là kẻ đố kỵ.

Khách hàng, đặc biệt là các bạn trẻ, họ cũng rất quý anh cả tôi, bởi mỗi lần gặp anh cả là họ hớn hở, háo hức lắm. Nhưng hình như họ ngại anh hai tôi thì phải, bởi mỗi lần đến gặp anh hai họ thường ngại ngùng, dè dặt, rụt rè. Còn anh ba tôi thì khỏi nói, họ sợ anh ba tôi lắm! Mỗi lần phải tới gặp anh ba là mặt họ tái xanh, lộ vẻ hoang mang, âu lo và mệt mỏi.

Tôi không dám và cũng không có tư cách khuyên các bạn rằng đừng đến gặp anh cả tôi, mà dù có khuyên thì tôi biết là cũng chẳng ăn thua. Tôi chỉ mong sao trước khi đi gặp anh cả tôi, các bạn trẻ hãy ghé qua thăm anh hai tôi một chút. Để làm gì à? Để sau đó các bạn khỏi phải gặp anh ba tôi. Vì anh ba tôi là kẻ rất đáng ghét, rất xấu, và rất đáng sợ!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua

Con dở


Không ai biết tên thật của con bé là gì, mọi người chỉ gọi nó là con dở,
bởi lúc nào nó cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, tự nhiên cười hềnh hệch, rồi lại bất thình lình khóc tu tu. Gặp chó mèo thì nó sà xuống vuốt ve, chứ gặp người, dù là lớn hay bé, già hay trẻ, thì nó cũng chẳng bao giờ thèm chào hỏi một câu. Thậm chí người ta có chủ động hỏi nó thì nó cũng hầu như không trả lời. Rồi lúc nó trả lời thì hầu như không ai hiểu ý nó muốn nói cái gì. Tóm lại nó là con dở!

Con dở ở với mẹ nó trong cái lán lụp xụp phía vườn sau của dãy nhà tập thể. Một số người dân trong khu cũng đã kiến nghị là đuổi hai mẹ con nhà ấy đi, vì cái lều của mẹ con nhà đó bẩn thỉu, nhếch nhác làm mất mỹ quan của khu. Nhưng cũng có người lại bảo là không nên, vì mẹ con nhà đó tuy nghèo khổ nhưng rất hiền lành, chả ăn cắp ăn trộm của ai cái gì, để họ ở đó cũng chẳng hại đến ai, giờ đuổi họ đi thì tội lắm! Không biết tổ dân phố quyết định thế nào, nhưng hiện tại thì cái lán lụp xụp vẫn cứ liêu xiêu đứng đó.

Mẹ con dở làm nghề đồng nát, đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Con dở thì tất nhiên là chẳng làm gì, suốt ngày nó lang thang quanh quẩn nhặt nhạnh, xin ăn, đợi mẹ về mua cho ổ bánh mì, suất cơm hộp – đấy là hôm kiếm được thôi, còn phải hôm mưa gió không được gì thì có khi chỉ củ khoai, bắp ngô, miếng sắn.

Con dở có vấn đề về thần kinh, nhưng thể xác của nó thì không, vẫn phát triển bình thường, thậm chí phát triển mạnh, bởi nó đương tuổi dậy thì – đây có lẽ lại là một cái dở nữa. Giá như cơ thể nó cứ gầy đét, đen đủi, xấu xí như trước thì đã chẳng nên chuyện, đằng này, độ vài tháng trở lại đây, người nó cứ phổng lên, da trắng hồng mơn mởn, ngực nhú căng tròn. Ánh mắt của mấy thằng choai choai trong khu nhìn nó đã rất khác, không còn cái vẻ khinh miệt, coi thường, mà thay vào đó là sự tò mò, thích thú, và đương nhiên là cả thèm thuồng.

Ấy thế nhưng con dở dường như không ý thức được sự hấp dẫn của mình, không nhận thấy những ánh mắt hau háu, những cái liếm môi khô khốc của những thằng đàn ông nơi nó đi qua – điều này là hẳn nhiên, nếu ý thức được thì nó đã chẳng phải là con dở. Và bởi thế nên nó vẫn hớ hênh, khi thì mặc chiếc áo phông ố vàng trễ cổ, thủng lỗ chỗ, lòi cả ra một mảng da thịt trắng phau; lúc thì chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, đứt cúc, rách một đường chỉ dài từ chiếc cổ ngần ngẫn xuống đến tận bờ vai tròn trịa.

Hình như đã có lần mẹ nó đeo coóc-sê cho nó – chẳng biết là mẹ nó mua hay lượm được từ một thùng rác nào đó, nhưng chỉ mặc được một lát là nó thò tay vào rứt ra rồi ném đi. Cái này cũng giống như trẻ con thôi, đang thả rông thoáng mát và thoải mái thì chả đứa nào thích đóng bỉm cả. Về sau, khi đã quen thì không nói, chứ lúc mới đóng, đứa trẻ nào cũng muốn thò tay xuống xé cái bỉm ra luôn. Sở dĩ lúc ấy trẻ con vẫn phải chịu đóng bỉm là bởi chúng chưa đủ sức xé bỉm, và bởi bố mẹ chúng luôn kè kè bên cạnh canh chừng. Nhưng con dở thì khác, nó đã đủ sức xé, và mẹ nó thì lại đi suốt ngày. Và bởi vậy, mắt của những thằng đàn ông khu này vẫn từng ngày lém lét đá đưa hau háu, môi của bọn họ vẫn nẻ khô, trắng mốc meo, dù cái lưỡi ướt át vẫn liên tục liếm qua liếm lại.

Ở đầu ngõ của khu tập thể này có một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ là một mảnh đất ai đó đã mua nhưng chưa xây, vẫn bỏ hoang, nên mấy khóm chuối dại và đám lau sậy được dịp mọc lên rậm rạm, um tùm. Một số ông bà già về hưu trong khu rảnh rỗi thì mang cuốc ra đó xới mấy mảng đất trống lên để tận dụng trồng rau. Ngày trước thì chả mấy ai đặt chân vào cái vườn hoang đó, trừ lúc người ta ra hái hoặc tưới rau, nhưng độ này, cứ tầm 5 giờ chiều là chỗ ấy lại tụ tập rất nhiều những cậu choai choai đứng ngồi lổn nhổn, thấp tha thấp thỏm. Ban đầu người trong khu nghĩ là bọn chúng nó ra chăm rau, nhưng rồi họ lại gạt đi, bởi mấy thằng đó thì phá rau chứ chăm cái khỉ gì! Hay là chúng ra đó đái bậy? Cũng không phải! Đái bậy thì một hai thằng thôi chứ sao phải kéo nhau cả lũ ra?! Về sau, họ mới biết lý do, đó là vì vào cuối buổi chiều, con dở thường hay ra đó tắm.

Đã có những lời phàn nàn đến tai ông tổ trưởng dân phố rằng mấy luống rau của họ bị bọn thanh niên xéo nát bét, thế nên ông tổ trưởng mới quyết rình bắt quả tang. Chiều ấy, trong lúc đám choai choai đang túm tụm nấp sau khóm chuối dại, thằng nào thằng nấy đều chổng mông, lưng cong cong, đầu ngấp ngó thì bất ngờ có tiếng quát lớn phía sau làm bọn chúng giật bắn:

- Tổ trưởng dân phố đây! Chúng mày định làm loạn hả? Giải tán hết!

Cả lũ quay lại, và một thằng có vẻ bướng nhất trong nhóm lập tức cãi:

- Sao phải giải tán? Có phải đất nhà ông đâu mà ông đuổi!

- A! Thằng này láo! Mày con nhà ai? Tầng nào? Phòng nào? Tao sẽ đến tận nhà bảo bố mày!

- Đây! Bố cháu ở đây luôn rồi! Ông khỏi lên nhà cho mất công.

Dứt lời, thằng bé lách qua đám đông, nghển cổ vào trong bụi chuối hoang gọi lớn:

- Bố ơi! Ra có người gặp này!

Một gã đàn ông từ trong bụi chuối lúi húi chui ra. Vừa nhìn thấy anh ta, ông tổ trưởng đã mắng luôn:

- Anh là bố, là người lớn mà tại sao không gương mẫu? Đáng lẽ anh phải cấm cản chúng nó chứ! Đằng này…

- Bác tổ trưởng thông cảm! Bắt đầu từ mai em hứa sẽ không cho chúng ra đây nữa! Nhưng còn hôm nay, bọn nó đã mất công chầu trực từ chiều, giờ vừa mới xem được tí mà lại đuổi chúng về thì tội lắm! Bác linh động cho chúng xem nốt hôm nay vậy!

- Thôi được! Nhớ là nốt hôm nay đấy nhé! Từ mai, chiều nào tôi cũng sẽ ra đây phục, tôi mà bắt được đứa nào bén mảng thì đừng có trách!

Nói rồi, ông tổ trưởng cũng chen chân vào trong đám đông, cũng chổng mông, cái lưng cong cong, nghiêng ngó. Con dở đang vầy nước dưới hồ bì bõm, da thịt nó trắng hồng, bừng sáng cả một góc hồ. Vừa kì cọ, nó vừa hát líu lo:

“…Ngoài kia có chú bé nhìn qua khe, đang soi hàng của tôi! Ngoài kia có ông lão trèo cành me, mắt như hòn bi ve! Thằng cu thấy cái gì, mà sao trông nó cười thật dê? Còn ông thấy cái gì, mà sao ông há mồm mơ màng? Hạnh phúc quá đơn sơ, ngày nao ông cũng chờ, chờ cho đến 5 giờ, ông lại mò ra hồ. Là La La! Lá La La Là La! La Là La...”

Cuộc sống cứ vậy trôi êm đềm cho đến một ngày con dở có bầu. Cái bụng con dở càng to thì những lời xì xào bàn tán trong khu càng lớn. Người ta tất nhiên không thể biết được ai là bố đứa trẻ trong bụng con dở, bởi khu tập thể này có đến hơn trăm thằng đàn ông, hơn trăm cụ già, và cũng hơn trăm cậu choai choai, tất cả họ đều có thể là thủ phạm. Một vụ án mà không tìm ra được kẻ nào tình nghi thì hẳn là vụ án đó rất khó điều tra. Nhưng một vụ án mà có đến mấy trăm kẻ tình nghi thì việc điều tra cũng không hẳn đã dễ. Thế nên người ta thấy mẹ con dở lồng lộn gào thét, chửi bới, quát tháo vào mặt con dở xơi xơi. Nhưng con dở thì chả biết gì, vẫn cứ cười hềnh hệch ngay cả khi mẹ nó lôi nó xềnh xệch ra giữa sân của khu tập thể, bà con trong khu xúm xít bu vào, người chỉ trỏ, kẻ lắc đầu…

- Giời ơi là giời! Mau nói đi! Con ngủ với thằng nào để đến nông nỗi này?! Giời ơi là giời!

Mặc cho mẹ gào thét rũ rượi, con dở vẫn cười và nhìn mọi người xung quanh đầy vẻ thích thú, ngạc nhiên, cứ như thể nó là một ngôi sao vừa xuống sân bay được fan hâm mộ vậy quanh xin chữ ký. Thế rồi, mắt nó sáng lên khi nhìn thấy bóng một người đàn ông phía cuối sân, nó lập tức rẽ đám đông nhào tới nắm chặt tay người đàn ông ấy giật giật liên hồi, miệng không ngừng ú ớ:

- Chơi! Chơi!

Lúc này, mẹ nó và đám đông cũng đã chạy đến. Gã đàn ông thấy vậy thì hốt hoảng hất tay con dở ra, nhưng không được, vì con dở vẫn nắm rất chặt và mồm thì vẫn liên tục kêu: Chơi! Chơi!

Mẹ con dở có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, bà vuốt tóc nó, hỏi bằng giọng rất dịu dàng:

- Con hay chơi với bác này hả? Con có nhớ là con và bác ấy đã chơi trò gì không?

- Bịt mắt bắt chim! Cưỡi ngựa xem dưa! Chơi! Chơi!

Người đàn ông thoáng thảng thốt, luống cuống, chưa biết phản ứng ra sao thì con dở bất chợt buông tay hắn ra rồi chạy vù tới chỗ chân cầu thang, nơi có một người đàn ông khác đang đứng, nó cũng nắm tay người đàn ông ấy, cũng giật giật và mồm thì vẫn kêu liên tục: Chơi! Chơi!

Mẹ con dở có vẻ như lại hiểu thêm được vấn đề nữa, bà cầm tay nó lôi xềnh xệch, vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Được rồi! Mẹ sẽ đưa con lên từng tầng một, vào từng phòng một, để xem những thằng nào đã từng chơi trò đó với con!

Thấy tình hình có vẻ nguy cấp, lão hói ở trên tầng 2 lập tức chuồn ra phía ban công sau nhà, đu vào cái ống sắt rồi trườn xuống đất. Gã chạy vùn vụt băng qua mấy chậu cảnh, trèo qua hàng rào rồi men theo con đường nhỏ dẫn tới chỗ vườn ươm um tùm, nơi có cái nhà kho tối tăm bỏ hoang bấy lâu. Trốn ở đây thì mẹ con nhà con dở có tài thánh cũng không tìm ra lão được!

Két!!! Lão đẩy cái cửa han gỉ và chầm chậm bước vào. Cái nhà kho này không có cửa sổ nên tối om, dẫu vậy, lão vẫn nhìn thấy một đám khoảng vài ba chục người đen sì lố nhố, dù không nhận ra được là ai với ai. Ấy vậy mà đã có người nhận ra lão rồi…

- Bác hói hả? Nãy giờ không thấy bác đâu, cứ tưởng bác bị tóm!

- Cậu đấy à! Cậu đểu lắm! Hàng xóm sát nhau mà lúc nguy cấp cậu trốn một mình, không thèm rủ tôi!

- Không phải thế! Lúc em gọi thì bác đang tắm! Em đập cửa thùm thùm mà bác có nghe đâu!

- Đúng rồi đấy! Tôi làm chứng! Đúng là nó có gọi bác thật nhưng bác không nghe thấy! Bác đừng trách nó tội nghiệp! – Một bóng đen đằng sau lên tiếng.

Lão hói thì hình như vẫn đang bực tức, định cao giọng nói tiếp gì đó thì nghe từ phía sau có tiếng quát rất to vọng lên:

- Chúng mày ngậm mồm lại ngay! Đi trốn mà cứ như đi sinh nhật ấy!

Bị quát, lão hói tỏ vẻ khá khó chịu:

- Thằng nào đấy? Thằng nào vừa quát đấy? Thích chết không?

- Tao đây! Tổ trưởng dân phố đây! Mày định làm loạn hả?

Lão hói và lão tổ trưởng dân phố chực lao vào nhau, nhưng cũng may là mọi người đã kịp ngăn lại, rồi nhẹ nhàng khuyên giải, rằng giờ không phải lúc đánh nhau, giờ là lúc phải đoàn kết lại để giải quyết mối họa đang treo lửng lơ trên đầu. Nếu mẹ con nhà con dở mà làm căng, kiện lên công an thì tình hình rắc rối to. Lão tổ trưởng nghe thế thì có vẻ cũng xuôi xuôi, nhưng giọng vẫn còn đôi chút bực mình:

- Ông nào vô trách nhiệm quá! Chơi thì cứ chơi thôi, tại sao lại để nó có chửa khiến toàn thể anh em phải liên lụy và chịu khổ thế này? Nếu con dở không có chửa thì có phải là sự việc đã không vỡ lở? Và chúng ta vẫn cứ thảnh thơi mà chơi không? Ông ích kỷ lắm! Chỉ nghĩ đến cái sướng của bản thân mình mà quên đi người khác!

- Thôi bác! Giờ trách móc cũng chẳng để làm gì! Quan trọng nhất là chúng ta phải đồng lòng, hiệp lực cùng nhau giải quyết thật êm đẹp vụ này! Để nó bung ra là chết cả lũ bác ạ!

Tối hôm đó, đợi lúc vắng người, ông tổ trưởng dân phố mới lẻn xuống cái lán của mẹ con nhà con dở. Ông đưa cho mẹ nó một bọc tiền rồi cất giọng nhẹ nhàng:

- Thôi cô ạ! Việc nó đã trót vậy rồi! Đây là số tiền mà tổ dân phố quyên góp được, cô cầm lấy đưa con bé đi phá thai đi! Để càng lâu càng khó! Cũng không nên thưa ra công an, vì chẳng có chứng cớ gì, ai người ta tin lời một con dở? Với lại, mẹ con cô nên tìm chỗ khác mà ở, chứ ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của các hộ trong khu tập thể đấy!

- Ảnh hưởng hạnh phúc là sao ạ? Cháu không hiểu!

- Thì đấy! Có mỗi con dở nhà cô có chửa thôi mà bà vợ nào cũng nghi ngờ, tra hỏi chồng mình, giờ, cả khu này, vợ chồng nhà nào cũng cãi cọ, xích mích. Hạnh phúc của các gia đình vì thế mà cũng lung lay ghê lắm! Mình sống thì không được ích kỷ! Đừng chỉ nghĩ đến cái sướng của bản thân mình mà quên đi người khác!

Sáng hôm sau, người ta thấy mẹ con nhà con dở lầm lũi xách cái túi rách rưới, dắt díu nhau đi. Ông tổ trưởng đứng trên tầng cao nhìn theo bóng con dở khuất dần sau bụi chuối hoang mọc um tùm bên cái hồ nhỏ nơi đầu ngõ và lắc đầu đầy tiếc nuối. Rồi ông nghĩ đến cái thằng đã làm cho con dở có chửa mà lầm bầm nguyền rủa:

- Đồ ích kỷ! Chỉ nghĩ đến cái sướng của bản thân mình mà quên đi người khác!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
facebook.com/truyencuoibua