Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

trăn trối

Tôi đang vô cùng hoang mang và lo lắng bởi sáng hôm qua tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ với nội dung nồng nặc tính chất đe dọa: “Em có thai rồi! Anh hãy thể hiện rằng anh là một thằng đàn ông có trách nhiệm. Nếu không, cuối tuần này em sẽ đến tận nhà anh để gặp vợ anh!”.
Mà tôi cũng không chắc đó có phải là số lạ không nữa, vì tôi vừa bị mất điện thoại, phải làm lại sim, các số liên lạc trong danh bạ cũng mất luôn. Nếu biết chắc đây là số ngoài danh bạ thì tôi sẽ xóa tin nhắn ngay mà không mảy may bận tâm. Nhưng nếu nó là số trong danh bạ thì sao? Và nếu cô gái gửi tin nhắn cho tôi ấy không hăm dọa mà sẽ làm thật thì sao?

Lúc đầu, tôi nghĩ đó là Trinh, nhưng không thể, bởi tôi nhớ có lần Trinh nói với tôi rằng Trinh đã đặt vòng. Trinh bảo rằng Trinh mới là sinh viên năm thứ nhất, thời gian còn rất dài nên đặt vòng vừa tiết kiệm, vừa an toàn, sẽ giúp Trinh yên tâm hơn mà tập trung vào học tập.

Tôi lại nghĩ đến Thảo, nhưng cũng không thể, bởi lần nào gần nhau Thảo cũng đòi dùng bao. Thảo bảo rằng phải khó khăn lắm Thảo mới xin được vào làm giáo viên hợp đồng, nếu để có thai thì nhà trường sẽ đuổi việc luôn.

Và rồi tôi nghĩ đến Tưng, nhưng Tưng thì lại càng không, bởi Tưng đã bị teo buồng trứng và viêm thành tử cung, hậu quả của việc nạo hút thai tưng bừng từ hồi còn học phổ thông nên khả năng mang thai gần như bằng không.

Cuối cùng, sau khi đã loại hết tất cả những trường hợp không thể, thì chỉ còn lại hai người là Bưởi và Tình. Bưởi có một tật rất xấu là lúc giao cấu thường cho tay xuống cầm đầu bao để cấu. Tình thì lại có tính hay quên, thuốc tránh thai bác sĩ dặn là mỗi ngày uống một viên, nhưng vì quên nên có khi hai ba tuần liền không uống, đến khi uống thì lại uống cả một vốc tay, phải đến gần hai chục viên, bảo rằng uống bù cho những hôm quên.

Điều tôi băn khoăn bây giờ đó là không biết Bưởi (hoặc Tình) muốn gì ở tôi? Muốn tôi cho tiền đi phá thai, hay muốn tôi phải bỏ vợ để cưới cô ấy, để làm bố đứa bé? Tôi hoang mang lắm! Thế rồi tôi lấy hết can đảm, run run cầm điện thoại lên nhắn tin:

- “Em muon gi? Buoi phai ko?”

Lập tức có tin nhắn trả lời:

- “Em không phải là Bưởi, em là Tình, Lâm Tình đây! Anh quên rồi sao?”

- “A! Lam tinh a? Lam tinh thi lam sao ma quen duoc. Bay gio em muon gi? Noi luon di!”

- “Sao anh căng thẳng thế? Anh nên nhớ là Lâm Tình đang mang thai đứa con của anh đấy! Anh muốn cãi lộn à? Lâm Tình có thể đến tận nhà anh để cãi lộn đấy!”

- “Khong! Anh chan cai lon lam roi! Cai lon luc nay chi lam anh met moi them ma thoi!”.

- “Biết điều vậy là tốt! Tự nhiên Lâm Tình thèm ăn lòng lợn tiết canh quá! Anh đến đưa Lâm Tình đi ăn rồi mình nói chuyện cụ thể nhé?”.

- “Ok! Vay bay gio lam tinh o dau?”.

- “Ở trường em!”.

- “Ok! Cu o truong doi anh! Anh se den gap lam tinh ngay, nhung anh khong an long lon dau, anh chi hup tiet canh thoi”.

Vậy là tôi lập tức lấy xe phi đến trường để đón Lâm Tình. Nhưng chưa kịp dắt xe ra khỏi cửa thì vợ tôi đã gọi giật lại:

- Anh đi đâu đấy?

- À!.. Anh đi gặp đối tác tí! – Tôi trả lời ấp úng.

- Ủa? Em tưởng anh đi ăn tiết canh? Ăn tiết canh thì không phải đi xa vậy đâu, ở nhà cũng có tiết canh cho anh ăn mà!

Dứt lời, vợ cầm cái guốc lao đến vả tới tấp vào mặt, vào mồm tôi, tiết canh từ mũi, từ mõm tôi tuôn ra xối xả. Vừa vả, vợ vừa dí cái điện thoại của vợ vào mặt tôi. Lúc này tôi mới biết rằng người vừa nhắn tin với tôi không phải là Bưởi, chẳng phải là Tình, mà là vợ. Tôi đã bị vợ lừa một cú đau điếng.

Vợ vẫn tiếp tục vả, mắt tôi hoa lên, tai tôi ù đi, tôi không biết liệu mình có sống sót được sau trận đòn này không, vì thế, trước khi quá muộn, tôi có vài lời muốn nhắn nhủ (cũng có thể gọi là những lời trăn trối nếu hôm nay tôi bị vợ đánh chết) đến những người đàn ông rằng: muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình thì đừng bao giờ nhắn tin với gái lạ nếu bạn chưa chắc chắn rằng đó không phải là vợ mình; và hãy copy một danh bạ điện thoại dự phòng, để dù là khi có bị mất máy, mất sim thì kẻ xấu vẫn không thể lợi dụng cơ hội đó mà hãm hại ta được! Chúc vợ chồng các bạn luôn hạnh phúc!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua hoặc https://truyentraophung.blogspot.com/

Nổi tiếng có khó?



Trong những năm chiến tranh, và thậm chí là cả những thập niên cuối 80 - đầu 90, phương tiện truyền thông chủ yếu mà người dân ta có thể tiếp cận đó là radio. Dù hồi đó tôi còn rất nhỏ, nhưng qua chiếc radio bán dẫn, tôi vẫn nhớ là mình đã được nghe những ca khúc cách mạng do các bác Quang Thọ, Quang Lý, rồi chú Trung Đức, cô Thu Hiền thể hiện. Đó cũng chính là thế hệ những người nổi tiếng đầu tiên mà tôi biết.
Sau đấy thì tivi, rồi đầu video lác đác xuất hiện, và trở nên phổ biến từ những năm cuối 90 cùng với những chương trình, những băng video ca nhạc như Làn Sóng Xanh, Mưa Bụi… Đó là lúc những tên tuổi nghệ sĩ như Thanh Lam, Hồng Nhung, Mỹ Linh, Bằng Kiều, Lam Trường, Phương Thanh, Ngọc Sơn, Minh Thuận, Hồng Vân, Thành Lộc, Minh Nhí nổi lên.
Tài năng xuất chúng của những cái tên tôi vừa nêu là điều không phải bàn cãi. Và việc họ nổi tiếng là tất lẽ dĩ ngẫu, là hữu xạ tự nhiên hương, là điều đương nhiên phải thế. Bởi “Dưới ánh mặt trời, mọi thứ đều sáng tỏ”. Họ nổi tiếng vì đơn giản là họ quá tài năng: Đó là chân lý!

Thế có nghĩa là: để được nổi tiếng rất khó, và bắt buộc phải có tài năng? Đúng! Nhưng chỉ là trước đây, là những năm 1990 – 2000 thôi, chứ còn với thời đại bây giờ - thời đại bùng nổ của Facebook và mạng xã hội, thì điều đó không còn đúng nữa. Giờ, người ta có thể nổi tiếng mà không cần tài năng.

Nếu không cần tài năng thì cần gì? Chả cần gì sất! Là gái, bạn chỉ cần ăn mặc, trang điểm thật mát mẻ, sành điệu rồi ra đường bán bánh tráng trộn, bán trà đá; nếu ngại ra đường thì bạn có thể ở nhà, cởi coóc-sê ra, thả rông, rồi đứng trước máy quay tự sướng, uốn ngực, lắc mông, sau đó post lên mạng là xong. Nếu là trai, bạn hãy tụt quần khoe sịp vàng hoặc ngồi trước webcam, mở nhạc karaoke lên mà hát rồi quay clip lại, up lên Phây. Chú ý, không được phép hát hay, phải hát thật chênh, thật phô, vì người hát hay bây giờ nhiều quá, khán giả chán rồi, họ thích nghe chênh phô hơn.

Ở xóm tôi có ông tên là Nghèo, gia cảnh nhà ông nó hệt như cái tên ông vậy. Một hôm ông đi cày về thì thấy rất đông bà con đứng trước cửa nhà ông hỏi vay tiền. Ông bảo họ rằng nhà ông gạo còn chả đủ ăn, tiền đâu ra mà cho vay. Nhưng họ không tin, họ bảo rằng ông đừng giả nghèo giả khổ nữa, thằng con trai ông – là thằng Hèn, nó đã lên mạng nói hết sự thật rồi, rằng nhà ông là đại gia, là dòng dõi danh gia vọng tộc, tiền nhiều đủ để đốt cháy cả làng này.

Ông Nghèo bực quá mới gọi điện cho thằng con trai rồi quát mắng om sòm:

- Hèn ơi là Hèn! Tại sao mày lại nói phét trắng trợn vậy hả con? Mày không sợ bị thiên hạ họ chửi vào mặt mày, chửi vào mặt bố mày sao?

- Bố yên tâm! Họ càng chửi con càng thích, và càng nhiều người vào facebook của con để chửi thì con càng kiếm được nhiều tiền quảng cáo, càng bán được nhiều quần áo. Mai con sẽ gửi cho bố mấy chục triệu mà tiêu, khỏi phải đi làm vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi mà nghe chửi! Với lại từ giờ con đổi tên rồi bố nhé, không dùng tên cũ nữa đâu!

- Tên mới của mày là gì?

- Kenny Hèn!

Ấy thế mà hôm sau, thằng con ông gửi về cho ông mấy chục triệu thật. Ông vui và phấn khởi lắm! Vui là phải! Có người bố nào mà lại không vui khi thấy con trai mình thành đạt, kiếm được nhiều tiền. Còn việc nó bị chửi thì có sao đâu, chửi là nhu cầu chính đáng của cư dân mạng mà, thằng con ông giúp họ thỏa mãn nhu cầu, âu cũng là việc tốt. Thậm chí nhiều hôm vào facebook của con, thấy số người chửi rủa con mình tự nhiên ít đi, ông đâm lo lắng, và phải lập tức gọi điện cho nó hỏi han:

- Độ này mày làm gì mà để cho người ta chửi ít vậy hả?

- Bố yên tâm! Con đang chuẩn bị tung ra một phát ngôn sốc nữa! Họ sẽ lại bu vào chửi con thôi!

- Ừ! Mong là thế! Cầu trời phù hộ cho mày ngày càng được nhiều người bu vào chửi rủa!

Như đã nói ở trên, nếu những Thanh Lam, Mỹ Linh, Bằng Kiều, nhờ tài năng xuất chúng, nhờ sự nỗ lực hết mình của bản thân mà trở nên nổi tiếng, được gọi là hiển nhiên, là chân lý, vậy thì những kẻ như Kenny Hèn, nhờ những hở mông, hở ngực, nhờ những clip hát hò ngang phè như lợn sề rống đực, nhờ những phát ngôn kệch cỡm, lố bịch như những kẻ đang có vấn đề về thần kinh mà cũng trở nên nổi tiếng thì được gọi là gì? Gọi là gì tôi không biết, nhưng chắc chắn nó đi ngược lại với lẽ tự nhiên, đi ngược lại chân lý, và làm đảo lộn nhiều giá trị.

Đáng ngại hơn, không ít kẻ trong số những kẻ đang đi ngược lại với lẽ tự nhiên ấy lại được sự o bế của giới truyền thông, được ký hợp đồng đóng phim, quay clip, thậm chí được mời lên trò chuyện, phỏng vấn trên một kênh truyền hình chính thống và uy tín bậc nhất. Đó chẳng phải là đang cổ xúy cho những trò lố bịch, bệnh hoạn ấy ngày càng bành trướng, và vô tình khuyến khích giới trẻ học đòi và làm theo hay sao?

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibuahoặc https://truyentraophung.blogspot.com/

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Sếp Nhật

Công ty tôi vừa có một tên người Nhật sang làm dự án trong khoảng 3 tháng, và tôi được giao nhiệm vụ lái xe cho hắn. Lâu nay toàn lái xe cho các sếp Việt Nam, giờ lần đầu tiên được lái cho sếp Nhật nên tôi thấy hứng thú lắm! Tôi tức tốc ra vỉa hè mua quyển sách “Tự học tiếng Nhật cấp tốc” về để nghiên cứu. “Mình lái xe cho sếp Nhật thì cũng phải biết vài ba câu giao tiếp tiếng Nhật chứ!”. Từ khi mua sách về, tôi nghiên cứu và tự học rất miệt mài, gần như không lúc nào tôi rời quyển sách (chỉ trừ lúc ăn cơm, lúc tắm, lúc ngủ, lúc xem tivi, lúc đi chơi và đi làm).
Bởi thế, hôm gặp sếp Nhật tôi tự tin lắm, chủ động bắt tay rất thân thiện và chào hỏi cực kỳ trôi chảy bằng tiếng Nhật:

- Mi đua ku ra, ta xoa ku mi!

Có vẻ như tên Nhật đó không hiểu tôi nói gì thì phải, hắn lắc đầu ngơ ngác rồi hỏi lại:

- Xoa ku ta chi? Ngu chi cho xoa, xa ku ta ra, xoa ku mi đi!

Tất nhiên là tôi cũng không hiểu hắn nói gì, vậy nên cuối cùng cả hai quyết định sử dụng tiếng Anh, dù rằng trình độ tiếng Anh của tôi và hắn cũng bập bẹ ngang nhau, nhưng may là vẫn đủ để đoán được ý mà đối phương đang muốn diễn đạt.

Một điều khá thú vị đó là tên sếp Nhật này lại nói được vài câu tiếng Việt, không phải “xin chào”, “cảm ơn” - như mấy ông ngoại quốc, mấy chị đại sứ nước ngoài nào đó hay nói bọ bẹ trên tivi đâu, mà là những câu dài hẳn hoi, kiểu như: “Cấm ăn cắp vặt, ăn cắp vặt là phạm tội!”, hoặc “Vui lòng ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, ăn không hết sẽ bị phạt tiền”, rồi cả “Không được dắt chó vào công viên này, nếu chó ỉa ra phải tự mang phân chó về”… Tôi nghe tên sếp Nhật ấy nói mấy câu đó thì ngạc nhiên và khen hắn giỏi quá! Nhưng hắn chỉ cười mỉm rồi cất giọng đầy khiêm tốn:

- Giỏi gì đâu! Ở bên Nhật, mấy câu đó viết đầy trong siêu thị, nhà hàng, công viên, nhìn nhiều nên quen, nên nhớ thôi!

Một cảm giác tự hào chợt dâng trào trong lòng tôi nghẹn ngào. Tự hào là phải, bởi lâu nay người ta luôn coi tiếng Anh, tiếng Trung là hai ngôn ngữ phổ biến và được sử dụng nhiều nhất trên thế giới, nhưng bây giờ, tiếng Việt đang trỗi dậy và nhăm nhe lật đổ sự thống trị của hai thứ tiếng ấy. Giờ, đi ra nước ngoài, không chỉ ở Đông Nam Á, Châu Á, mà cả Phi, Mĩ, Úc, Âu, đâu đâu ta cũng có thể bắt gặp những dòng chữ tiếng Việt thân thương, dù rằng chúng được viết nguệch ngoạc, sai chính tả, thiếu dấu, thiếu vần, trên những tấm ván, tấm bìa nham nhở, lấm lem, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để chúng ta cảm thấy nao lòng.

Ban đầu hào hứng bao nhiêu thì sau đó tôi chán nản bấy nhiêu. Người đời dạy rằng: “Thà có một kẻ thù giỏi còn hơn có một ông chủ dở hơi”, quả là không sai. Trước đây, khi lái cho các sếp cũ thì phải 8 rưỡi, 9 giờ sáng tôi mới phải đánh xe đến đón các sếp, rồi chở sếp qua quán phở ăn sáng, xong uống café, đến công ty cũng đã là gần 10 giờ. Sếp làm việc đến 11 giờ thì lại chở sếp đi ăn trưa, uống bia, 3 giờ chiều đưa sếp quay lại công ty rồi 4 rưỡi đón sếp về, thế là xong. Những lúc sếp ăn uống, nhậu nhẹt thì thường là sếp gọi tôi vào ngồi cùng. Nếu hôm nào sếp tiếp khách sang, không được gọi vào, thì tôi lại ra xe ngả ghế xuống ngủ rất thảnh thơi.

Thế nhưng chỉ sau hai tuần làm lái xe cho thằng sếp Nhật dở hơi, tôi trở nên phờ phạc, bã bời. Đúng 6 rưỡi sáng tôi phải dậy chuẩn bị xe qua đón nó. Theo quy định của công ty thì 7 rưỡi mới là giờ làm việc nhưng chỉ khoảng 7 giờ 15 là nó đã có mặt và chui vào phòng làm việc luôn. Ngày trước đi với các sếp cũ tôi thường xuyên được các sếp cho ăn sáng, ăn trưa, uống bia, gái gú, hát hò, chứ từ ngày lái cho thằng Nhật này tôi toàn phải nhịn đói, vì sáng tôi đến đón nó thì nó đã ăn sáng xong rồi, trưa nó ăn qua quýt ngay tại phòng bằng đồ ăn nhanh rồi lại cắm đầu vào làm việc, tối nào nó cũng ngồi lại công ty đến 7, 8 giờ, vậy nên tôi cũng phải ngồi chờ nó với cái bụng đói meo và khuôn mặt bơ phờ.

Chưa hết, nhiều lần đang đi, nó bắt tôi dừng xe lại, rồi nó mở cửa xe chạy vụt ra. Tôi tưởng nó đi đái, nhưng không phải, hóa ra nó nhặt cái vỏ bao cám con cò về để may túi xách. Đúng là thằng dở hơi!

Đặc biệt có lần tôi chở nó đi công chuyện, vừa đánh lái ra cổng thì tôi quệt ngay vào cái xe đạp cũ nát của ai đó dựng ở mé đường làm chiếc xe đạp đổ kềnh, cái yên xe gẫy gập và văng ra. Tôi đang định phóng đi thì thằng sếp Nhật bắt tôi dừng lại, rồi nó mở cửa phi ra. Nó dựng cái xe đạp lên ngay ngắn, móc ra tờ 500 nghìn rồi kẹp vào tờ giấy, để vào giỏ cái xe đạp, trên tờ giấy nó nhờ tôi viết hộ rằng: “Tôi vô tình làm gãy yên xe của bạn. Hãy cầm tiền này để sửa xe, và hãy tha lỗi cho tôi”.

Hôm sau, cũng đúng lúc đánh lái ra cổng, tôi lại quệt vào cái xe đạp cũ nát đó. Lần này thì cái yên không văng ra nữa mà là cái bàn đạp. Thằng Nhật lại nhảy xuống, dựng xe lên, bỏ 500 nghìn vào giỏ xe rồi để lại mảnh giấy: “Tôi vô tình làm gãy bàn đạp của bạn. Hãy cầm tiền này để sửa xe, và hãy tha lỗi cho tôi”.

Hôm sau nữa, cũng đúng lúc đánh lái ra cổng, tôi lại quệt vào cái xe đạp đó. Lần này thì cái yên và cái bàn đạp không văng ra nữa mà là cái chắn xích. Tuy nhiên, hôm đó không có thằng Nhật đi cùng mà chỉ có mình tôi trên xe, vậy nên tôi phóng thẳng. Đang định nhấn ga lao đi thì từ bên đường, một mụ già lao ra chặn ngay đầu xe tôi, mụ vừa dang hai tay, vừa gào thét:

- Thằng chó! Dừng lại đền tiền sửa xe cho bà đi chứ! Tại sao hôm nay mày lại bỏ chạy?!

Tôi nghe vậy thì mở cửa, thò đầu ra bảo:

- Thôi đi bà ơi! Cái xe của bà bán cho đồng nát chắc được hai chục! Hôm nay có mình tôi thôi, thằng Nhật không đi cùng đâu! Nghỉ sớm đi!
Rồi một lần khác, đang vội nên tôi vượt đèn đỏ và bị công an tuýt còi. Theo bản năng, tôi nhấn ga vọt lên. Công an thấy tôi chạy thì cũng không đuổi theo nữa. Tưởng là xuôi, ai ngờ thằng Nhật ấy chửi tôi, nó nói rằng vượt đèn đỏ và bỏ chạy là phạm luật. Rồi nó bắt tôi quay xe lại chỗ công an nộp phạt đàng hoàng xong mới đi tiếp. Đúng là thằng dở hơi!

Lái xe cho thằng Nhật hâm ấy một thời gian thì tôi đã hiểu được tính cách của nó. Đi đường thấy cái vỏ bao cám con cò nào vứt bên đường thì tôi tự giác dừng lại cho nó xuống nhặt; chẳng may có quệt vào xe cộ hay đồ đạc của ai gây hư hỏng thì tôi cũng tự giác dừng lại để nó xuống trả tiền bồi thường; có lỡ quen chân vượt đèn đỏ hay đi ngược chiều thì cũng tự giác vòng xe ra chỗ mấy anh công an để nộp phạt.

Hôm ấy, thằng sếp Nhật bảo tôi ra sân bay đón một thằng Nhật khác. Cái thằng Nhật này mặt cứ lầm lì, từ lúc lên xe nó không nói với tôi câu nào. Tôi cũng chả quan tâm mà chỉ tập trung vào lái xe. Tập trung là thế, ấy vậy mà qua ngã tư tôi lại quen chân vượt đèn đỏ, và lại bị công an tuýt còi. Tôi đang giảm tốc độc và cho xe chầm chậm táp vào lề bên phải theo hiệu lệnh của anh công an giao thông thì bất chợt thằng Nhật đó hét lên, và nó hét bằng tiếng Việt:

- Mày dừng lại làm cái đéo gì! Chạy luôn đi! Đường đông thế này công an không đuổi theo đâu!

- Em tưởng anh là người Nhật? – Tôi hỏi hắn bằng giọng thảng thốt!

- Tao là người Nhật, nhưng tao sống ở Việt Nam mấy chục năm rồi! Chạy nhanh lên! ĐKM mày!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua hoặc https://truyentraophung.blogspot.com/

Chuyện tình Cô Cô - Dương Quá

Đang là giữa mùa đông nên khu rừng chìm trong âm u, lạnh lẽo. Từng bông tuyết nhỏ li ti bị những con gió cắt da cắt thịt thổi bay liêu xiêu trong không trung, bậu chi chít trên những tán lá rừng xám ngoét vì giá rét. Thời tiết kiểu này thì chỉ nằm đắp chăn, quắp chân là sướng nhất. Ấy vậy mà vẫn có một võ khách cụt tay đeo kiếm bên nách nhìn rất oách đang bước đi cà nhách trên con đường mòn trơn trượt dẫn vào rừng: Hắn chính là Dương Quá!
Dương Quá tên thật là Dương To Quá, nhưng nếu để cái tên ấy mà hành tẩu giang hồ thì dễ bị đám nương nữ đa dâm quấy rối, làm phiền; dễ bị đám thất phu hèn nhân yếu sinh lý ghen ghét, đố kỵ, nên hắn phải rút ngắn tên lại, thành Dương Quá.

Gần chục năm rồi hắn không đi trên con đường này, không về lại khu rừng này, nhưng từng gốc cây, từng bụi cỏ, từng khúc cua, từng quãng lồi lõm, gồ ghề hắn vẫn thuộc như lòng bàn tay, bởi đơn giản đây là nơi hắn đã có những tháng ngày đắm say bên Cô Cô – một tuyệt sắc giai nhân đủ sức khiến tất cả những gã đàn ông thực thụ mất khả năng tự chủ và tăng khả năng vào tù.

Tới ngã ba, Dương Quá rẽ xuống một con dốc nhỏ, hai bên cỏ mọc mượt mà. Con dốc đưa hắn tới một hang đá với cửa hang phủ lòa xòa những bụi dây rau má. Lá rau má ở đây to quá, phải xấp xỉ bằng cái bánh đa, nghe giang hồ đồn là được lấy giống từ Thanh Hóa. Cửa hang đóng im ỉm, và sử dụng hệ thống khóa điện tử, muốn mở được cửa thì phải nhập mật mã. Dương Quá mỉm cười! Cái gì thì hắn quên, chứ mật mã để mở cửa hang này thì hắn không bao giờ quên được: 2412-609-9-69. Trong đó, 2412 tức là 24 tháng 12 – ngày mà Cô Cô mượn cớ muốn đi chơi Noel rồi gạ gẫm hắn đi cùng; 609 là số phòng mà đêm đó Cô Cô và hắn đã thuê để luyện công; 9 là số lượng bao cao su cả hai đã sử dụng; còn 69 là chiêu thức mà Cô Cô yêu thích nhất.

Dương Quá nhẩm lại mật mã cho thật chính xác rồi toan bấm số mở cửa. Nhưng mới chỉ kịp đưa tay lên, hắn đã giật bắn mình bởi tiếng quát đanh thép ngay sau lưng:

- Dừng tay! Ai cho ngươi tự tiện vào hang?

Dương Quá nghe vậy lập tức quay lại. Thì ra, người vừa lớn tiếng là Doãn Chí Bình, đệ tử đời chót của phái Toàn Chân Dài. Đây chính là kẻ đã hiếp dâm Cô Cô, dù sau khi được đưa đi kiểm tra thì Cô Cô vẫn còn màng trinh. Một cán bộ điều tra nói: “Trong quá trình hiếp dâm, hung thủ chỉ vừa mới nằm lên người nạn nhân thì đã xuất tinh nên màng trinh vẫn còn nguyên. Nhưng hành vi này cũng cấu thành tội hiếp dâm”. Và sau đó Doãn Chí Bình bị đi tù, vậy tại sao giờ hắn vẫn dám vác mặt đến đây nhỉ? Dương Quá còn đang mải thắc mắc băn khoăn thì đã lại nghe Doãn Chí Bình gằn giọng:

- Ta hỏi ngươi là ai? Sao dám mở cửa hang?

Dương Quá đưa tay ra trước mặt từ tốn hành lễ rồi chầm chậm cất lời:

- Tại hạ là Dương Quá! Còn cái hang này là nơi mà cách đây gần chục năm tại hạ và Cô Cô đã có những tháng ngày quấn quýt mặn nồng: sớm thi họa cầm kỳ, chiều xơi hoa thưởng nhụy, đêm đến thì làm bao chuyện dâm ô đồi trụy.

- Vậy ra ngươi là Thần Điêu Đại Bịp sao?

- Chuẩn rồi ạ!

- Thần điêu mà sao không thấy chim? Chim của ngươi đâu?

- Đây! Chim đây!

- Không! Không phải chim đấy! Ý ta muốn hỏi con chim điêu hay đậu trên vai ngươi cơ!

- À! Con chim đấy bị cảm lạnh, sổ mũi nhiều quá nên kiệt sức chết rồi! Thế còn quan nhân? Tại sao không ở tù mà lại tới đây?

- Ta đi tù có vài năm thôi, cũng may là chưa kịp cho vào nên bị án nhẹ! Kể từ khi ra tù thì ta đã chuyển về hang đá này sống thử với Cô Cô. Ta và Cô Cô đang hạnh phúc, bởi vậy ta nghĩ ngươi không nên quay lại đây thì tốt hơn!

Dương Quá nghe vậy thì ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi đột nhiên cau mày, nghiến răng nhả từng lời hằn học:

- Hoang đường! Hang đá này giống như nhà của ta, ngươi là cái thá gì mà cấm ta trở lại?

- Một cối không thể có hai chày! Vậy thì hôm nay, ta với ngươi sẽ quyết đấu một trận, kẻ nào thua phải lập tức xách ba lô lên và đi khỏi đây. Ngươi dám không?

- Được! Ta cũng rất muốn xem tài cán của ngươi tới đâu!

Doãn Chí Bình lập tức rút gươm ra múa loang loáng, lưỡi gươm chém vào không khí vù vù, phừn phựt, bụi dưới đất bay mịt mù, lá trên cây rơi lả tả, đẹp như trong phim kiếm hiệp. Thấy Doãn Chí Bình cứ múa may mãi mà không ra đòn, Dương Quá đâm ra sốt ruột:

- Nhào zô đi ông, lâu thế?

- Phải khởi động đã chứ! Võ thuật cũng giống như bóng đá và bơi lội, trước khi vào trận cần phải làm nóng cơ thể từ từ, nếu không rất dễ bị căng cơ, chuột rút dẫn đến chấn thương. Ta khuyên ngươi cũng nên lấy kiếm ra khởi động một chút đi!

- Khỏi! Ta đánh tay bo được rồi! Cắt bao quy đầu đâu cần dùng dao mổ trâu!

Bị Dương Quá chọc giận, Doãn Chí Bình liền vung gươm xông tới. Lưỡi gươm oằn mình rung lên bần bật và xé gió rin rít lao đi. Dương Quá rất nhanh lùi lại một bước, đồng thời khẽ xoay người khiến mũi gươm đi sượt qua vai. Sau cú đâm hụt, Doãn Chí Bình bị lỡ đà và hơi chúi về phía trước. Nhanh như cắt, Dương Quá luồn tay vào bụng của đối thủ nhấc bổng lên, xoay mấy vòng trên không trung rồi đập mạnh xuống đất nghe cái “bịch”. Có vẻ như Dương Quá đã nương tay khi chọn bộ phận tiếp đất là mông, chứ nếu là đầu thì chắc chắn Doãn Chí Bình đã gẫy cổ. Dù vậy, Doãn Chí Bình vẫn chưa gượng dậy nổi, hắn cứ nằm quằn quại trên mặt đất, một tay sờ mông, một tay ôm súng đau đớn, xuýt xoa. Rồi hắn nghển cổ lên nhìn Dương Quá, mặt nhăn nhó, mồm mấp máy, giọng run run:

- Chiêu thức ngươi vừa dùng thuộc môn phái nào vậy? Ta chưa thấy bao giờ!

- Đó là chiêu Giáng Mông Dập Nát Củ, chỉ những đệ tử ruột của phái Quất Lâm Tự mới lĩnh hội được nó thôi. Sao? Ngươi đã phục chưa? Còn không mau cút khỏi đây?

Dương Quá vừa dứt lời thì đột nhiên Doãn Chí Bình bật dậy, lộn mấy vòng lại phía sau và lập tức xuống tấn. Mắt hắn đỏ ngàu những tia máu loằng ngoằng, miệng gằn từng tiếng:

- Ngươi nghĩ Doãn Chí Bình này là kẻ dễ thua cuộc vậy sao? Đừng hòng! Hãy đỡ tuyệt chiêu Nhất Dương Vật của ta!

Tức thì Doãn Chí Bình nhún chân bật mạnh lên không trung. Hắn lộn nhào mấy vòng rồi dạng chân lao về phía Dương Quá. Bỗng Dương Quá nghe cái “rầm”, cửa hang đá mở toang và bóng một người con gái áo trắng thướt tha bay vụt ra. Đó chính là Cô Cô. Thấy Dương Quá đang gặp nguy, Cô Cô vội vã hét lên:

- Quá nhi cẩn thận! Tuyệt chiêu Nhất Dương Vật của hắn lợi hại lắm đó! Nếu bị trúng đòn, người Quá nhi sẽ mềm nhũn, mê dại, rên la, quằn quại! Ta bị trúng đòn này của hắn nhiều lần rồi nên ta biết!

Về phía Dương Quá, không hiểu sao từ lúc nhìn thấy Cô Cô, hắn cứ ngây ra như người mất hồn. Ngay cả khi Doãn Chí Bình đã lao tới và áp sát rất gần thì hắn vẫn đứng im bất động, không hề thủ thế chống cự. Vậy là “Hự” – Dương Quá lãnh trọn độc chiêu Nhất Dương Vật của đối thủ vào giữa hậu môn. Chưởng lực quá mạnh khiến Dương Quá văng đi một đoạn khá xa rồi đập vào vách đá, gục xuống như một cây chuối, máu từ mũi, từ miệng hắn cứ vậy ộc ra…

Cô Cô gào khóc như điên loạn chạy tới ôm ghì Dương Quá vào lòng. Dương Quá lúc này mắt đã lờ đờ, hơi thở nặng nhọc, môi mấp máy, thều thào:

- Cô Cô ơi! Năm 2006, Cô Cô xinh đẹp vô cùng, tại sao năm nay gặp lại, Cô Cô lại tệ hại thế này?

- Cô Cô năm 2006 là Lưu Diệc Phi đóng, còn ta là Cô Cô phiên bản 2014 mà!

- Phiên bản nào thì Cô Cô vẫn phải xinh đẹp ngất ngây, chứ sao Cô Cô lại giống như cô hồn thế này được! Đã vậy còn để tóc trông như hai cái đùi gà nữa!

- Ta biết là kiểu tóc đùi gà của ta chẳng ra làm sao! Nhưng vì ta đã ký hợp đồng là đại sứ thương hiệu độc quyền của KFC nên phải để tóc như vậy thôi!

- Vừa rồi, lúc Cô Cô chưa xuất hiện, ta đã trót nhận lời quyết đấu với Doãn Chí Bình, ai thắng sẽ được sống với Cô Cô. Nên khi nhìn thấy Cô Cô từ trong hang phi ra, ta đã quyết định sẽ đứng im chịu đòn, ta thà bị đánh chết còn hơn! Cảm ơn Cô Cô đã lao ra đúng lúc, chứ nếu Cô Cô ra muộn một tí thì ta đã thành kẻ chiến thắng mất rồi!

Máu từ miệng Dương Quá vẫn rỉ ra, hơi thở và giọng nói của hắn cũng yếu dần. Cô Cô thì vẫn khóc lặng, bờ vai run run, nức nở:

- Quá nhi ơi! Chúng ta cách biệt gần mười năm trời, ai ngờ ngày gặp lại cũng là ngày âm dương ly biệt! Ta muốn được nghe giọng hát của Quá nhi lần cuối, giọng hát mà suốt gần mười năm qua chưa một ngày nào ta thôi mong nhớ! Được không Quá nhi?

Dương Quá lúc này cổ đã ngoẹo hẳn sang một bên, nhưng vẫn cố gắng há mồm cất giọng phều phào…

- Xin hãy là Cô của ngày hôm qua! Ú U Ú Ù!...Xin hãy để Quá một mình nơi đây! Ú Ù Ú U. Thà rằng là chết vẫn còn vui hơn! Ú U Ú Ù!!!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua hoặc https://truyentraophung.blogspot.com/

Xin hãy xem qua mấy hình dưới đây để thông cảm hơn cho quyết định của Dương Quá...