Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Thư gửi em trước kỳ thi đại học



Còn vài tháng nữa thôi, em sẽ bước vào kỳ thi đại học cực kỳ quan trọng. Với kinh nghiệm 3 năm liền đi thi đại học (dù chưa lần nào đỗ) của mình, anh tin là anh sẽ cho em được những lời khuyên bổ ích.


Trước tiên, là về việc chọn trường, chọn ngành. Đừng buồn nếu em không thể thi đỗ vào vào cái trường mà em thích, vào cái ngành mà em đam mê, bởi sau này ra trường, em vẫn có thể làm việc trái ngành được mà! Bạn bè anh làm trái ngành nhiều lắm: người học Ngân hàng xong giờ đi phát tờ rơi; đứa học Thủy Lợi thì đi đánh giày; thằng học Hàng Hải hiện đang bán trà đá. Chỉ có đúng 3 đứa may mắn được làm đúng chuyên ngành đào tạo: đó là một đứa học Giao Thông Vận Tải, giờ đang chạy xe ôm; một thằng học Xây Dựng giờ đi phụ hồ; và đứa nữa học Nhạc viện, giờ đi hát dạo bán kẹo cao su.

Về tài liệu ôn thi thì em khỏi lo, anh sẽ tặng lại cho em bộ tài liệu ôn thi của anh ngày trước. Đây là bộ tài liệu do các giáo sư, giảng viên nổi tiếng của các trường đại học hàng đầu biên soạn nên rất chuẩn, dễ hiểu, bám sát nội dung thi. Cả 3 năm đi thi đại học trước đây anh đều dùng bộ tài liệu này đấy! Trong quá trình luyện thi, em nên bảo quản, giữ gìn bộ tài liệu ôn này thật cẩn thận vì biết đâu năm sau em lại phải dùng đến nó.

Khi lên Hà Nội đi thi, em nhớ lúc nào cũng phải mang theo ô hoặc mũ, vì cây Hà Nội bị chặt gần hết rồi, đường rất nắng. Khi tham gia giao thông, ngoài quan sát đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, em còn phải quan sát cả trên cao nữa, đề phòng cần cẩu, bê tông, cốt-pha, hoặc sắt thép nó rơi vào đầu. Tắm rửa thì về chỗ trọ, hoặc cùng lắm là để dành về quê tắm, đừng thấy công viên nước họ cho tắm miễn phí mà ham hố leo rào vào. Nước ở đó tuy trong xanh, nhưng rất dễ làm cho người ta hoen ố.

Việc ăn uống trong những ngày thi cũng rất quan trọng. Nhớ lần thi đại học đầu tiên, anh hồi hộp không ăn được gì, lúc vào phòng thi đói hoa mắt đến nỗi không thể nhìn được bài thằng bên cạnh. Hôm sau thi, anh rút kinh nghiệm, ăn một bát bún ốc thật to, no oạch. Nhưng chắc do ăn phải ốc thiu để từ mấy hôm trước, nên khi giám thị phát đề cũng là lúc anh bắt đầu đau bụng. Anh vội vàng xin phép chạy ra nhà vệ sinh, vừa đọc đề vừa ỉa. Rồi sau, anh còn phải chạy ra nhà vệ sinh vài lần nữa. Thời gian ngồi trong phòng thi còn ít hơn cả thời gian ngồi ỉa.

Một điều nữa, thuộc về vấn đề tâm linh, đó là trước mỗi môn thi, em hãy thắp hương khấn xin thổ công, thổ địa và thần linh phù hộ cho em làm bài tốt. Em đừng cười nhạo và cho rằng đây là trò mê tín. Không hề mê tín đâu, linh nghiệm lắm đó! Suốt 3 năm đi thi, chưa có môn nào là anh quên không khấn!

Nói chung, vào phòng thi, em hãy thật bình tĩnh và thoải mái, trượt thì sang năm ta lại thi tiếp. Xác định được tư tưởng vậy rồi thì đến lúc trượt thật em sẽ bớt sốc hơn! Tất nhiên là trượt đại học thì ai cũng sẽ buồn. Nhưng chỉ là năm đầu thôi, nếu thi năm thứ 2, thứ 3 mà vẫn trượt thì lúc đó cũng quen rồi, sẽ bớt buồn đi! Hãy luôn tâm niệm trong đầu một điều rằng: thi đại học không khó, đỗ đại học mới khó!

Còn nếu thi mãi mà vẫn không đỗ thì về chăn vịt với anh. Sáng lùa vịt ra sông cho chúng nó đạp nhau, tối lùa về chuồng cho chúng nó đẻ trứng, sáng hôm sau dậy sớm nhặt trứng, rồi lại lùa ra sông cho chúng nó đạp nhau. Vui lắm!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Bạn có thể đọc bài này trên Zing.vn theo link http://news.zing.vn/Thu-gui-em-truoc-ky-thi-dai-hoc-post542…

Ván bạc cỏn con



Đắn đo, suy xét mãi, cuối cùng tôi cũng đã chọn được một studio để chụp ảnh cưới. Tôi quyết định chụp ở đó phần vì giá cả hợp lý, phần vì bởi trên website của nó, tôi thấy đăng cái ảnh cưới của vợ chồng Beckham chụp trên cầu Long Biên. Nhà Beckham khá khó tính và có gu thẩm mĩ cao, vậy mà họ chịu bay từ Anh qua tận đây, tìm tới tận studio ấy để chụp thì đủ hiểu rồi…


Địa chỉ đã có, nhưng tìm ra được nó lại khá khó. Đúng phố, đúng số nhà đây rồi, nhưng không phải là một studio ảnh cưới, mà lại là một cửa hàng bán quan tài và đồ thờ với lổn nhổn những bát hương lớn nhỏ, cả những ông địa, những ông thần tài đứng, ngồi, rồi nằm ngổn ngang, nghiêng ngửa…

Thấy chúng tôi ngác ngơ, chị bán hàng đã nhanh nhảu:

- Hai em mua quan tài hả? Vào đây! Vào đây chị tư vấn cho! Cửa hàng chị vừa có mấy mẫu mới về, đẹp lắm! Nhập nguyên chiếc từ Nhật luôn! Nằm rất mát và yên tĩnh!

- Dạ không! Vợ chồng em chụp ảnh cưới. Thấy ghi địa chỉ này, nhưng…

- À! Chụp ảnh cưới thì lên Studio ở trên gác nhé! Lên đó ngồi đợi chồng chị một lát. Anh ấy sắp về rồi!

Vợ tôi có vẻ nản, kéo tay tôi, ý muốn quay về. Nhưng tôi động viên vợ là đã mất công đến đây rồi, cứ lên xem sao. Vậy là tôi dắt vợ len qua những chiếc quan tài, rồi rón rén leo cầu thang đi lên…

Trên này đúng là có cái studio thật, vì thấy ảnh cưới bày la liệt. Góc phòng treo mấy bộ váy cô dâu màu cháo lòng (không biết màu bẩm sinh hay do quá trình sử dụng mà nó chuyển thành như thế), rồi cả mấy bộ vest chú rể, cái nào cũng rộng thùng thình, hôi rình, và kiểu dáng thì cũ rích - giống hệt mấy bộ vest mà anh Xuân tóc đỏ, cậu Văn Minh, hay ông TYPN vẫn mặc trong bộ phim Số Đỏ mới phát trên tivi gần đây.

Ngồi đợi một lát thì anh chủ hiệu ảnh về. Anh xin lỗi đã để vợ chồng tôi phải đợi. Anh giải thích là vì đêm qua đầu phố có người chết đột xuất, họ đặt mua quan tài gấp để tổ chức tang lễ ngay. Thế nên sáng nay anh phải chở quan tài qua đó, rồi chụp ảnh luôn cả lúc khâm liệm, lúc phát tang, lúc đưa người chết vào quan tài. Chụp xong, anh phải gửi file ảnh mềm cho gia đình tang chủ, họ sẽ chọn những bức ảnh họ thích nhất, đẹp nhất, ý nghĩa nhất để phóng to, tặng cho con cháu treo trong nhà làm kỷ niệm.

Tôi hỏi anh là mỗi lần chụp ảnh đám ma như vậy thì anh được bao nhiêu? Anh bảo không được đồng nào, vì nó nằm trong gói khuyến mại khi mua quan tài - giống như khi khách chụp ảnh cưới thì sẽ được khuyến mại cho mượn bộ váy cô dâu để mặc trong đám cưới ấy! Tôi lại hỏi: “Chụp ảnh cưới và chụp ảnh đám ma có gì khác nhau?”. Anh bảo: “Không khác nhau! Đều là nghệ thuật nhiếp ảnh, là sự săn lùng và truy đuổi cái đẹp, chứ nghệ thuật không phân biệt vui buồn, sướng khổ!”. Tôi lại hỏi anh: “Sao anh lại làm cùng lúc hai công việc chẳng liên quan đến nhau là chụp ảnh cưới và bán quan tài?”. Anh bảo: “Nghe qua thì thấy không liên quan, nhưng ngẫm kỹ thì nó lại rất liên quan, bởi việc lấy vợ, lấy chồng, nếu không cẩn thận mà chọn sai, chọn lầm, thì cũng chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết”.

Tôi đã nghĩ, và tôi chắc rằng mọi người cũng đều nghĩ, rằng việc chụp ảnh cưới thật là một trải nghiệm thoải mái, dễ chịu, sung sướng và thú vị. Nhưng thực tế không hề như thế!

Tôi và vợ gần như phải bêu ngoài nắng ròng rã suốt từ sáng đến tối (không mũ, không ô), và hầu như là đứng; lúc hiếm hoi được ngồi thì phải ưỡn lưng, vặn sườn, tạo dáng rất mỏi: khi thì chổng mông, bò soài trên bãi cát bỏng rát, lúc lại xách váy, cầm hoa đuổi nhau chạy hồng hộc trên đồi, mướt mát mồ hôi, chân tay rã rời. Có thời điểm tôi gần như bị say nắng, hoa mắt, chóng mặt, tưởng như sắp ngất…

Trong lúc thợ ảnh đang chụp mấy kiểu vợ tôi tạo dáng một mình thì tôi bò vào một gốc cây gần đó ngồi nghỉ, ngửa cổ, dốc chai nước tu ừng ực, thở phì phò…

Có một đôi vợ chồng cũng đang chụp ảnh, và họ khiến tôi phải chú ý. Bởi cả hai đều đã ngoài 40 tuổi, chồng thì gầy nhẳng, loẻo khoẻo như cái cẳng gà, còn vợ thì to béo, đồ sộ như cây đa. Tình yêu quả thật kỳ diệu, nó không phân biệt địa vị, tuổi tác, giới tính, và trọng lượng.

Bà vợ thấy cái xe bò vứt bên vườn cỏ thì nhảy luôn lên, đứng ra phía đầu xe, dang hai tay ra, rồi nũng nịu gọi chồng:

- Anh lên đây đi! Anh làm Dắc, em làm Râu! Mình chụp vài kiểu!

- Dắc với Râu là đứa nào? – Anh chồng hỏi.

- Trời ạ! Dắc với Râu trong phim Ti-ta-líc ấy!

Ông chồng có vẻ chưa hiểu, nhưng vì chiều vợ nên cũng nhảy lên cái xe bò, vợ bảo gì cũng ngoan ngoãn làm theo. Cả hai tạo dáng trên xe bò thật lãng mạn: Dắc xanh xao, hốc hác, ôm lấy Râu to như con trâu, phốp pháp. Trong phim Titanic, khi tàu bị chìm, Dắc đã chết để nhường phao cho Râu, còn ở phiên bản Ti-ta-líc xe bò này, nếu xe bị lật, thì nhiều khả năng Dắc sẽ chết vì bị Râu đè.

Chụp xong kiểu Ti-ta-líc, bà vợ lại thì thầm, lôi chồng ra sau chỗ bãi cỏ, chắc bà ấy lại vừa nghĩ ra kiểu tạo dáng mới. Quả vậy thật, tôi thấy bà ấy ngồi nhấp nhổm, vén váy cao lên gần đùi rất gợi cảm, còn ông chồng thì cởi áo vest, phanh rộng ra, choàng quanh đùi vợ. Tôi rất phục sự sáng tạo của bà vợ, bởi tôi đã xem nhiều ảnh cưới, nhưng chưa thấy kiểu tạo dáng nào hay và độc đáo như thế! Anh thợ chụp ảnh cũng vội vã đi theo, bấm máy lia lịa. Thấy vậy, bà vợ gào lên:

- Đừng chụp nữa! Người ta đang đái mà cũng chụp!

Rồi cũng tranh thủ lúc vợ đang chụp một mình, ông chồng cũng bò vào chỗ gốc cây, ngồi cạnh tôi để tránh nắng. Tôi đưa chai nước về phía ông ấy, chủ động bắt chuyện:

- Anh lập gia đình muộn nhỉ!

- Đâu! Anh cưới lâu rồi! Hôm nay vợ chồng đi chụp lại ảnh thôi! – Vừa nói, ông chồng vừa cầm chai nước vã lên mặt.

- Vợ chồng anh tình cảm quá! Thế đợt trước cưới chưa chụp hả anh?

- Chụp rồi! Nhưng cứ cãi nhau là vợ anh nó lại lôi ảnh ra xé hết, đốt hết! Anh đi chụp lại lần này là lần thứ 3 rồi đấy! Mà anh khuyên chú là nên chọn làm album bìa mềm, đừng làm bìa cứng!

- Sao vậy anh? Em thấy hai cái bìa đó giá cũng tương đương nhau mà!

- Giá tương đương, nhưng độ sát thương là khác nhau. Nhìn đây này…

Vừa nói, anh vừa chỉ lên vết sẹo to tướng trên mặt anh, kéo dài từ mép đến tận mang tai, rồi chầm chậm tiếp lời:

- …Vợ anh nó ném cái album vào mặt anh đấy!

Nghe anh nói, tôi bỗng giật mình! Vậy ra những người đã, đang, và sẽ chụp ảnh cưới lại là những người dại dột bỏ tiền và bỏ công bỏ sức cho một thứ mà có thể sẽ là vũ khí làm tổn thương mình trong tương lai sao? Như thế thì mạo hiểm quá, khác nào đánh bạc? Nhưng nghĩ lại thì mới thấy, rằng việc lấy vợ, lấy chồng đã là canh bạc lớn nhất, mạo hiểm nhất của cuộc đời rồi, vậy mà người ta vẫn dám chơi, thế thì cái việc chụp ảnh cưới cũng chỉ là ván bạc cỏn con thôi, sá gì…

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Thề



Hồi còn đang tán tỉnh tôi, có lần anh phóng xe cả trăm cây số đến chỗ tôi, ngồi nói chuyện với tôi một lát rồi anh lại phóng xe về. Tôi hỏi: “Sao anh phải làm khổ mình như vậy?”, anh bảo: “Không khổ! Chỉ cần được nhìn thấy em vài phút thôi là anh hạnh phúc rồi!”.


Cả khi anh quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi nghe giọng anh đầy thành khẩn: “Làm vợ anh nhé! Anh thề sẽ không bao giờ để em một mình! Thề không bao giờ quên sinh nhật em! Và thề sẽ luôn mang tới cho em thật nhiều những điều bất ngờ”. Tôi nghe xong thì mê man trong hạnh phúc, và gật đầu cái rụp!

Vậy mà hôm nay sinh nhật tôi, anh ấy lại đi suốt từ sáng - đến giờ đã nửa đêm, vẫn chưa thấy về, cũng không một lần gọi điện hỏi han. Quên chưa thông báo là chúng tôi đã cưới nhau được gần một tháng.

Có tiếng mở cửa lạch cạch! Đây rồi! Lão chồng khốn kiếp đã về rồi! Người lão xiêu vẹo, nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ phừng phừng. Tôi điên người, quát ầm ầm:

- Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Có nhớ đã thề với tôi cái gì không? Vậy mà… Đàn ông các anh là cái giống hay nuốt lời, mau thay lòng đổi dạ!

- Này! Nói gì cũng phải có chứng cớ nhé! Tôi nuốt lời bao giờ? Và thay lòng đổi dạ khi nào? – mặt lão chồng tôi vênh vênh.

- Vậy ai đã thề sẽ không bao giờ quên sinh nhật tôi?

- Tôi quên sinh nhật cô khi nào? Sinh nhật cô trùng với ngày giỗ bố thằng bạn tôi, mà thằng bạn tôi thì năm nào giỗ bố nó, nó cũng mời tôi đến nhà uống rượu liên hoan. Muốn quên cũng khó!

- Vậy ai đã thề sẽ không bao giờ để tôi một mình?

- Tôi để cô một mình bao giờ? Cô có nhìn thấy con chó kia không? Tôi mua nó về để nó ở nhà với cô còn gì!

- Vậy đứa nào, đứa nào bảo rằng chỉ cần được nhìn thấy tôi vài phút thôi là đã hạnh phúc lắm rồi?

- Là tôi bảo đấy! Và tôi vẫn giữ nguyên quan điểm ấy! Giờ, mỗi ngày, nếu chỉ phải nhìn thấy cái mặt cô vài phút thôi thì còn gì hạnh phúc bằng. Mà không phải nhìn phút nào thì càng hạnh phúc!

- Anh là đồ khốn! Tôi đã nghĩ anh sẽ đi luôn cả đêm nay, chứ không ngờ là anh dám vác xác về vào giờ này!

- Ờ! Thì tôi đã thề là sẽ mang tới cho cô những điều bất ngờ mà! Vậy mà vẫn còn bị chửi là thằng không biết giữ lời! Thật là…

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Ở bên Tây



Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, chính xác hơn là từ khi thấy trên cổ anh lóng lánh sợi dây chuyền vàng to như cái cạp quần. Thường, dây chuyền người ta sẽ đeo cùng với hình trái tim, hoặc chữ thập, hoặc nanh hổ, nanh sói, nhưng anh không giống họ, anh đeo thêm một cái hạt tròn tròn, dài dài (tất nhiên là cũng bằng vàng), nhìn như hòn dái gà lủng lẳng.


Em hỏi đó là cái gì, và tại sao anh lại đeo? Thì nghe giọng anh nghẹn ngào: “Cách đây 4 năm, nhà anh nghèo nhất làng. Khi ấy, anh kiếm sống bằng nghề đánh giậm. Đánh giậm nhiều nên dái thâm. Bởi vậy, mọi người không gọi anh bằng tên thật, mà ai nhìn thấy anh ở đâu cũng gọi: ê! dái thâm! dái thâm! Sau đó anh quyết định đi xuất khẩu lao động 4 năm ở bên Tây. Và hôm nay, anh trở về đây, đeo cái dây chuyền này, đeo hòn dái này, để nhắc nhở mọi người rằng: giờ anh là thằng dái vàng, không còn là thằng dái thâm năm nào nữa!”.

Em nghe anh nói thì hiểu ra, và vỡ òa. Vậy mà trước giờ em cứ nghĩ đó là dái gà. Nhưng không sao, em không quan tâm đến quá khứ của anh, không quan tâm đến việc trước đây nhà anh nghèo nhất làng, rằng anh phải đi đánh giậm, dái thâm. Em chỉ biết rằng anh vừa đi xuất khẩu lao động bên Tây về, có của ăn của để, có sợi dây chuyền vàng to với hòn dái lủng lẳng trên cổ.

Anh bảo, 4 năm sống ở bên Tây tuy ngắn ngủi, nhưng lại khai sáng và mở mang cho anh rất nhiều điều, hơn cả mấy chục năm sống ở làng chỉ biết hùng hục đánh giậm, rồi cắm mặt vào mông trâu, vùi đầu vào háng lợn.

Anh bảo: “Ở bên Tây, cái gì cũng to”. Rồi anh lấy dẫn chứng luôn: hành tây, dâu tây, chuối tây, toàn nhập khẩu từ bên Tây về, to gấp đôi, gấp ba hành ta, dâu ta, chuối ta. Em hỏi: “Thế còn hồ Tây?”. Anh bảo: “Cũng là nhập từ bên Tây về, nên nó mới to gấp đôi, gấp ba hồ Gươm, hồ Sài Đồng, hồ Hale”.

Hôm trước, khi lần đầu tiên qua nhà em ra mắt, cả nhà em đều giật mình khi thấy anh đến tay không, chẳng quà cáp gì. Em ghé tai anh thì thầm hỏi tại sao thì anh bảo: “Ở bên Tây, chúng nó không bao giờ mua quà khi tới thăm nhà bạn gái”.

Lúc bố mẹ giục anh đi rửa tay để vào ăn cơm thì anh bảo là ăn cơm xong anh mới rửa, vì ở bên Tây, chúng nó thường rửa tay trước khi đi ỉa và sau khi ăn.

Dẫu có chút bất đồng về quan điểm rửa tay trước hay sau khi ăn, nhưng cuối cùng thì bữa cơm cũng đã diễn ra trong không khí thân mật, êm đềm, vui vẻ. Cơm xong, anh ngồi thêm một lát rồi xin phép ra về. Em tiễn anh ra ngõ.

Trong bữa cơm, em có nhấp mấy hụm bia, nên lúc tiễn anh ra, người em cứ nóng phừng phừng. Cộng với hôm đó là rằm, đúng ngày em rụng trứng (kinh nguyệt em đều lắm, cứ mùng 1 là có kinh, rằm là trứng rụng), nên rất nứng. Thế là em lôi tuột anh vào chỗ đống rơm nơi góc vườn.

Từ lúc yêu nhau đến hôm đó đã gần nửa tháng, nhưng em vẫn luôn giữ mình, và biết đâu là giới hạn. Kể cả những lúc đê mê, bấn loạn thì em cũng chỉ cho phép anh le ve, khều khoắng ở bên ngoài. Nhưng nay trứng rụng rồi, lại thêm cả hơi men trong người, nên em xõa…

Anh hùng hục, vồ vập như con chó bị bỏ đói gặp bãi phân nóng đang bốc khói. Em ngả lưng vào mớ rơm thơm thơm mùi lúa mới, mặt ngửa lên trời, dim dim chờ đợi. Nhưng chờ đợi thì nhiều mà nhận lại chẳng được bao nhiêu, khoảng vài  ba giây gì đó, em đã thấy anh nằm vật sang một bên, thở phì phò như một con bò.

Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, phụt một phát đã xong, hệt như chuyến tàu cuối cùng trong ngày lao qua cái phố chợ nghèo của hai chị em Liên và An, trong đoạn trích “Hai đứa trẻ” của cụ Thạch Lam.

Có lẽ hiểu được sự hụt hẫng trong em, nên một lát sau, khi đã hồi lại sức, anh gượng dậy, dịu dàng ôm em thì thầm: “Ở bên Tây, chúng nó thường ra nhanh thế!”.

Mấy ngày sau đó, em tắt máy, không muốn liên lạc, và không muốn gặp anh. Anh có lẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, và không chịu nổi cảm giác ấm ức, bứt rứt trong lòng, nên một buổi chiều, em thấy anh xông thẳng vào sân nhà em, hét lớn: “Tại sao? Tại sao em lại tránh mặt anh? Có chuyện gì thì phải nói cho anh biết chứ? Ở bên Tây, chúng nó không bao giờ im lặng như thế!”.

Đến nước này thì em đành phải bước ra, giọng lạnh lùng, thong thả: “Em không biết ở bên Tây thế nào, nhưng ở Việt Nam, không thích nữa thì chúng nó chỉ việc im ỉm tắt máy và lặng lẽ chuồn thôi. Nếu anh đã nhiễm cái văn hóa Tây, giống như anh đã thể hiện trước đó, và đặc biệt là hôm ở đống rơm, thì anh nên qua Tây sống, chứ ở Việt Nam mà vậy thì khó lấy vợ lắm anh ơi!”.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Cưới


Ngày xưa, các cụ thường cưới vào dịp cuối năm – người ta gọi thời điểm đó là mùa cưới. Lý do thì có người bảo là vì khi ấy công việc nông nhàn, tiện cho chuẩn bị cỗ bàn; có người lại bảo: vì khi ấy tiết trời mát mẻ, dễ chịu, giúp cho việc động phòng thuận tiện, hăng hái, hưng phấn hơn.

 Tôi không tán thành cái lý do thứ hai lắm, bởi tôi chẳng thấy mối liên hệ bẹn chứng nào giữa thời tiết mát mẻ với sự hưng phấn khi động phòng cả. Như vợ chồng tôi đây này, cưới vào giữa mùa hè, chuẩn bị động phòng thì mất điện, quạt tắt cái phụt. Nhưng lúc ấy, chúng tôi chẳng biết nóng nực là gì, vẫn chiến đấu hừng hực, và đầy hăng hái, dù mồ hôi đã chảy nhoe nhoét, nhơm nhớp khắp đùi, khắp bụng, lên cả mặt. Thấy vợ kêu ư ứ, tôi mới hỏi: “Em nóng hả!”. Vợ bảo: “Không”. Tôi lại hỏi: “Không nóng sao kêu?”. Vợ cáu: “Nhanh lên! Đừng hỏi nhiều!”. Ấy thế mà có điện lúc nào vợ chồng tôi cũng chả biết, chỉ biết là xong việc thì đã thấy cái quạt quay vù vù tự bao giờ…

Bản thân tôi nghĩ, lý do người ta chọn mùa cưới vào dịp cuối năm là bởi khi ấy vừa thu hoạch xong vụ mùa, thóc lúa sẵn trong bồ, người ta có cái mà bán đi để lấy tiền mừng đám cưới. Cái sự mừng đám cưới này thực sự, thực sự là một gánh nặng chứ không hề giản đơn!

Cái tập tục (hoặc cũng có thể là hủ tục) mừng đám cưới này đã xuất hiện từ lâu lắm rồi! Từ khi còn bé tí tẹo, đi xem đám cưới ở làng, tôi đã thấy đám nào cũng có một cái bàn to và rộng như cái bàn thờ (giống trong mấy ngôi đền, ngôi miếu), dùng để bày quà mừng mà bạn bè và bà con tặng cho cô dâu, chú rể. Quà hầu hết là khăn mặt, nón, thau, chậu, phích, và mấy vật dụng linh tinh. Sau đám cưới, cặp vợ chồng nào cũng có cả chồng nón cao ngất ngưởng, một đống khăn mặt, hàng tá thau chậu, và cả chục cái phích, chả biết dùng bao giờ cho hết?

Tôi vẫn nhớ ngày ấy ở cạnh nhà tôi có đôi vợ chồng trẻ mới cưới nhưng rất hay cãi nhau. Mỗi lần cãi nhau là y như rằng anh chồng lại quăng cái phích ra sân nghe đánh “choang” một phát, vỡ tan. Mười lần cãi nhau thì cả chục lần anh ấy đập phích. Chị vợ sợ quá chạy sang nhà tôi khóc sụt sùi. Mẹ tôi mới hỏi chị vợ rằng sao anh ấy chỉ đập phích mà không đập thứ khác thì chị ấy bảo: “Nhà em ngoài khăn mặt, nón, thau chậu và phích được tặng hôm cưới ra thì còn cái quái gì đâu để mà đập chị ơi! Chẳng lẽ lại đi đập khăn mặt, đập nón? Anh ấy đập tổng cộng 10 cái phích rồi, và trong nhà vẫn còn 5 cái nữa!”.

Có thể là phích được tặng nên anh ấy đập không luyến tiếc. Nhưng thực sự thì để có được số phích ấy, anh và bố mẹ anh đã phải vay chạy, bán thóc, bán lợn, bán gà để có tiền làm cỗ cưới. Và rằng sắp tới, anh sẽ lại phải tiếp tục vay lãi, hoặc bán thóc, bán gà (với điều kiện là còn thóc, còn gà) để mua phích tặng những người bạn của anh – những người mà đang rầm rập vay tiền, bán thóc, bán gà để chuẩn bị làm đám cưới, giống anh vài tháng trước đây.

Là một người có đầu óc kinh doanh, nên tôi lập tức mở cửa hiệu cầm đồ, kết hợp cho vay nặng lãi ở đầu làng. Đương nhiên là tôi làm ăn rất khấm khá, bởi vào mỗi mùa cưới, người ta tới vay tiền và cầm đồ đông lắm! (À, mà giờ người ta cưới quanh năm, không theo mùa nữa. Chắc có lẽ các bạn trẻ quê tôi đã phát hiện ra cái bí mật rằng thời tiết nóng nực không hề ảnh hưởng đến sự hưng phấn). Người thì vay tiền làm đám cưới, kẻ cầm đồ lấy tiền mừng đám cưới, nhộn nhịp, tấp nập vô cùng!

Cưới xong, người ta sẽ gom tiền mừng mang trả lại tôi, cả gốc lẫn lãi. Và ai trả xong cũng lắc đầu: “Chả để ra được đồng nào! Chỉ hòa vốn thôi chú ạ!”. Tôi thì lại không nghĩ là họ hòa vốn, bởi tôi biết, họ sẽ vẫn còn phải quay lại cửa hàng tôi!

Sáng nay, có ông Đau, chồng bà Khổ, người cùng xóm tôi, qua cửa hàng tôi cắm cái xe đạp để lấy tiền mừng đám cưới. Ông đưa bàn tay lam lũ, sần sùi, đón tờ 100 nghìn mới coóng từ tay tôi, run run cho vào phong bì. Ông nhờ tôi chỉ đường tới nhà có đám cưới, bởi phải hơn chục năm rồi ông không đi lại khu ấy, nên quên lối. Rồi sự nhớ ra là chưa viết tên, ông vội vàng mượn tôi cái bút rồi ghi lên phong bì nắn nót: “Ông bà Đau Khổ! Mừng hạnh phúc hai cháu!”.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Ngu



Đám cưới xong, anh con trai chuyển ra nhà riêng để sống cùng vợ. Sau ngày đầu tiên, anh ấy nhắn tin về cho bố:

“Bố ơi! Có vợ thật tuyệt vời! Chúng con suốt ngày quấn lấy nhau không rời. Cô ấy ngoan ngoãn và dịu dàng như một con mèo, khiến con ngỡ mình như một con mãnh hổ đang dang vòng tay ra che chở. Những lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, con và vợ lại mở cửa sổ phòng ngủ ra ngắm đất trời bao la, ngắm những chú bướm đùa giỡn cùng những cánh hoa! Thích lắm bố ạ!”.


Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”

Hai hôm sau, anh ấy lại nhắn cho bố: “Bố ơi! Con thấy hơi mệt! Tại mấy hôm nay hoạt động quá sức mà lại toàn phải ăn mì tôm. Vợ hỏi con: “ăn mì tôm có nóng ruột không?’, con đành phải trả lời: “Không! Chỉ cần được ở bên vợ thì ăn gì cũng ngon”.

Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”

Vài hôm sau, anh ấy lại nhắn cho bố: “Con ăn mì tôm cả tuần rồi bố ơi! Từ hôm cưới đến nay chưa được miếng cơm nào vào mồm. Vợ con nó hiện nguyên hình rồi! Nó bảo nó không biết nấu cơm, ai thích ăn thì đi mà nấu. Giờ những lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, con cũng không được ngồi trên giường ngắm bướm, ngắm hoa nữa mà phải đi lau nhà, giặt quần áo, cọ bồn cầu. Nó còn vào danh bạ điện thoại của con, thấy số nào của mấy em trẻ trẻ là nó xóa hết. Nó bảo thà xóa nhầm còn hơn bỏ sót, có vợ rồi, đừng hòng mà đú đởn. Thẻ ngân hàng của con nó cũng cầm. Giờ muốn ăn gì, mua gì thì phải xin ý kiến nó, nó nghe thấy hợp lí thì mới cho tiền. Con giờ như thằng ô-sin rồi! Khổ quá bố ơi!”.

Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”.

Anh ấy lập tức trách móc: “Bố vô tâm lắm! Con trai bố khổ sở mà bố không động viên được một câu!”.

Bố cũng không kém phần gay gắt: “Động viên à? Thế bao nhiêu năm nay, tao cũng làm ô-sin cho mẹ mày, cũng khổ như mày, mày đã động viên tao được câu nào chưa? Bố mừng cho mày vì cuối cùng cũng đã nhận ra được cái điều mà lẽ ra mày phải nhận ra từ lâu rồi! Mày có một tấm gương lù lù trước mặt là bố mày đây, sao mày không soi vào, sao mày không rút được kinh nghiệm? Đời mày rồi cũng khổ như đời bố mày thôi! Ngu! Ngu thì chết con ạ!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Anh bướu cổ



Tôi trôi đi trong một cái hang tối om, sâu hun hút, ẩm ướt và nhoe nhoét – hệt như cái ống trượt ở công viên nước, rồi ngã bịch xuống một khoảng không gian mờ ảo, đỏ đỏ, xanh xanh, rờn rợn đến lạnh người. Tôi lồm cồm bò dậy, rảo mắt nhìn quanh khắp một lượt cái khung cảnh xa lạ, ám ảnh và âm u ấy…


Quan sát kỹ, tôi thấy cách chỗ tôi một đoạn không xa, có lác đác những bóng người, và thêm một vài bóng người khác nữa rải rác ở những góc khuất đâu đó. Tất cả đều nhạt nhòa, lặng lẽ, im lìm, và nếu nhắm mắt lại, tôi không thể biết rằng họ đang tồn tại.

Tôi tiến lại chỗ cái bóng người đàn ông áo trắng gần tôi nhất, giọng rụt rè:

- Xin hỏi…đây là đâu vậy ạ?

Gã áo trắng quay lại. Tôi sững sờ, bởi cái mặt hắn xanh lét, nhợt nhạt, mớ tóc lòa xòa rủ xuống phơ phất. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh toát và mở miệng khè khè:

- Mới chết hả? Thằng nào mới chết xuống đây cũng hỏi câu y chang vậy!

Tôi rùng mình! Vậy ra đây là âm phủ, và tôi đang nói chuyện với ma. Còn những cái bóng đang lang thang, lẩn khuất quanh đây cũng là ma nốt. Vốn sợ ma từ bé nên đột nhiên toàn thân tôi co rúm lại, run lẩy bẩy và hoảng loạn tột độ. Gã ma áo trắng thấy vậy thì cười hềnh hệch:

- Khùng à! Mày cũng là ma rồi, còn sợ ma gì nữa!

Ừ nhỉ! Đúng vậy thật! Giờ tôi cũng là ma rồi, làm sao phải sợ ma nữa? Cái này giống với một câu truyện ngụ ngôn rằng có một con thỏ xin bà tiên biến nó thành một con sói để khi ra đường gặp sói nó không sợ bị ăn thịt nữa. Ấy thế nhưng khi gặp sói thật, nó vẫn cuống cuồng bỏ chạy, và quên mất rằng mình đang là sói.

Còn một câu chuyện nữa mà tôi được nghe từ hồi bắt đầu có quy định bắt buộc khi tham gia giao thông phải đội mũ bảo hiểm, rằng có hai anh đi xe máy va chạm với nhau, một anh hăng máu mới xông tới đấm anh kia. Chắc thấy chỉ đấm không thì không đã, nên anh ấy loay hoay tìm thêm vũ khí để đập cho sướng. Anh ấy đã định dùng giầy, nhưng lại thôi (chắc sợ sờn da), và cũng đã tháo thắt lưng, nhưng cũng rụt lại (chắc quần rộng, sợ tụt quần). Cuối cùng, có một khán giả đứng xem đã mách nước: “Mũ bảo hiểm trên đầu kia kìa, lấy xuống mà đập”. Anh ấy nghe vậy thì reo lên: “Ờ! Đúng thật! Thế mà không nhớ ra!”.

Còn về phía cái anh bị đánh, do biết mình yếu thế, nên anh ấy cứ co quắp lại, hai tay ôm đầu chịu đòn, mặc cho anh kia đang cầm mũ bảo hiểm tới tấp phang xuống. Rồi lại nghe giọng một khán giả đứng xem mách nước: “Đừng ôm đầu nữa, ôm chỗ khác đi! Đầu có mũ bảo hiểm rồi, ôm làm gì!”. Anh chàng bị đánh nghe vậy thì lập tức làm theo, đưa tay xuống dưới ôm chỗ khác. Hồi ấy người ta hay nhắc nhở nhau rằng: “Ra đường nhớ đội mũ bảo hiểm, và càng phải nhớ rằng mình đang đội mũ bảo hiểm”.

Kể vậy để thấy cái việc tôi sợ ma cũng không phải là quá khó hiểu. Bởi người ta có thể lập tức thay đổi được vẻ bề ngoài, hình thức, hay trang phục, nhưng những suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức, đã in hằn trong tâm trí thì không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được…

- Tại sao mày chết vậy?

Câu hỏi của anh ma kéo tôi về với thực tế phũ phàng rằng tôi đang ở dưới âm phủ, và đang là một con ma…

- Em cũng không rõ ạ! – Tôi trả lời.

- Vậy mày có nhớ những sự việc ở thời điểm gần nhất trước khi chết không?

- Dạ có! Lúc đó, em đang cùng bạn gái dạo phố thì có mấy thằng cởi trần, toàn thân xăm trổ, cười hô hố, đi qua và thò tay bóp mông bạn gái em. Lúc đầu em không biết, nhưng lát sau nghe bạn gái nói, em mới điên tiết, để bạn gái đứng đó rồi đuổi theo bọn chúng. Đuổi một hồi thì bắt kịp. Em từ phía sau xông tới, đạp một thằng ngã sõng soài ra đất, rồi lao vào giữa vòng vây của bọn chúng, tả đâm, hữu chọc, né trái, đánh phải, ra đòn liên tiếp…

- Hay quá! Kết cục thế nào?

- Em cũng không rõ nữa! Vì lúc tỉnh dậy, mở mắt ra thì em đã xuống đây rồi! Thế còn anh? Chắc chết vì bướu cổ hả? – Tôi vừa hỏi vừa đưa tay sờ sờ lên hai cái khối u ác tính sưng tấy trên cổ anh ma.

- Không! Anh chết vì bị ngã thọt dái lên cổ!

Tôi và anh ma cứ thế trò truyện rất vui vẻ. Anh bảo làm ma thích lắm, vì được tàng hình, người sống không nhìn thấy được mình. Muốn xem gái tắm thì không phải lén lút, vụng trộm, cứ đàng hoàng bay vào nhà tắm mà xem. Muốn xem phim sex cũng không cần phải lên mạng, chỉ cần nửa đêm bay vào phòng ngủ của cặp vợ chồng trẻ mới cưới thì xem tha hồ: hình ảnh sắc nét, âm thanh trung thực, nếu ngồi gần, còn cảm nhận được độ rung, mùi vị, thậm chí còn có nước bắn lên mặt, hệt như xem phim 5D ở rạp Quốc Gia.

Nhưng anh ma cũng bảo rằng tàng hình là con dao hai lưỡi. Bởi khi ấy, ta có thể sẽ phải chứng kiến người mà ta tin yêu làm những việc mà bấy lâu họ vẫn làm lén lút sau lưng ta. Để rồi chỉ khi chết đi, ta mới có cơ hội biết rằng, những lời thề nguyền thủy chung sắt son chỉ là trò lừa gạt, và những huynh đệ, tình thâm đến với ta, hóa ra chỉ là vì tiền bạc…

Tôi và anh ma đang nói chuyện thì bỗng một vầng sáng chói lòa bùng lên trước mặt. Khi vầng sáng ấy tắt đi, tôi thấy xuất hiện một thằng da đen thui, cầm cái dùi cui, hằm hằm tiến về phía tui. Thấy tui hoảng sợ thì anh ma bướu cổ lập tức trấn an:

- Đừng lo! Thằng này là Viêm Dương - tay sai của Diêm Vương. Mày mới chết nên nó tới giải mày đi trình diện Diêm Vương thôi. Nhớ kỹ lời anh dặn: khi Diêm Vương hỏi lúc sống đã gây nên những tội lỗi gì thì mày cứ chối bay đi cho anh. Nhớ đấy! Không nhận tội gì cả thì sẽ được thả!

Thằng Viêm Dương đen thui cầm dùi cui đi trước, tôi lầm lũi theo sau. Nó đưa tôi qua một địa đạo nhỏ và âm u (gọi tắt là âm đạo), cái địa đạo âm u ấy lại dẫn chúng tôi tới một mê cung đầy tử khí (gọi tắt là tử cung)…

Rồi tôi thấy một cái cũi sắt khổng lồ, trong đó nhốt rất nhiều những người đàn ông, và tất cả họ đều bị chọc mù mắt. Tôi quay ra hỏi thằng Viêm Dương:

- Tại sao những người kia lại bị chọc mù mắt vậy?

- À! Đó là những thằng lúc sống thường nhìn trộm phụ nữ tắm, cả những thằng ra đường hay ngắm mông, ngắm ngực đàn bà con gái nữa, nên giờ, chúng phải chịu hình phạt!

Tôi rùng mình! May mà anh ma bướu cổ đã dặn trước, chứ nếu không lát nữa vào, tôi thật thà thú tội hết với Diêm Vương thì mắt tôi cũng sẽ bị chọc mù giống bọn họ.

- Tại sao những người kia lại bị chặt tay vậy? – Tôi hỏi khi nhìn thấy một cái cũi sắt khác.

- Đó là những thằng lúc sống hay quay tay!

- Còn những người kia? Tại sao lại bị chặt chim vậy?

- Đó là những thằng lúc sống hay đi hiếp dâm!

Ôi trời ơi! Thật là khủng khiếp! Tôi đội ơn anh ma bướu cổ nhiều lắm! Nếu không có anh ấy dặn dò trước thì khả năng tôi trở thành một con ma mù mắt, cụt tay, và cụt chim là điều khó mà tránh khỏi.

Rồi tôi thấy hai khu nhà kề sát nhau, một khu đẹp long lanh, lịch sự, sang trọng, như khách sạn 5 sao, còn một khu thì lụp xụp, rách nát, ẩm thấp, như mấy cái chuồng xí ở những vùng nông thôn. Điều kì lạ là cái khu nhà rách nát như chuồng xí ấy thì rất đông người ở, chen chúc, ngột ngạt vô cùng, còn bên khách sạn 5 sao thì lại vắng hoe hoắt, lác đác có một hai người. Tôi thắc mắc thì thằng Viêm Dương giải thích:

- Khu khách sạn 5 sao là dành cho những bác sĩ mà lúc sống chưa từng nhận tiền đút lót của người nhà bệnh nhân!

- Vậy còn khu chuồng xí?

- Cái đó thì tự nghĩ đi! Còn phải hỏi nữa sao?

Thế rồi tôi lại thấy hai khu nhà khác, cũng một long lanh, lịch sự, như khách sạn 5 sao, và một cũng lụp xụp, rách nát như chuồng xí. Bên chuồng xí cũng đã chật kín người, còn bên 5 sao vẫn vắng hắt hiu. Không biết hai khu nhà này là để dành cho những đối tượng nào đây nhỉ? Tôi thắc mắc vậy thôi, chứ không dám hỏi thằng Viêm Dương, vì tôi biết nếu hỏi thì chưa chắc nó đã dám nói, vì sợ phiền phức. Vậy nên tôi đành tự tìm câu trả lời cho mình. Còn các bạn, cũng tự tìm cho mình câu trả lời đi nhé!

Cuối cùng thì tôi cũng tới được chỗ Diêm Vương. Xem trên tivi, thấy các đạo diễn thường xây dựng nhân vật Diêm Vương rất xấu xí, dữ tợn, nhưng giờ mới biết là mấy thằng đạo diễn ấy toàn làm liều, bởi Diêm Vương thật khá là đẹp trai, một vẻ đẹp rất khó diễn tả: ông ấy có chút gì thư sinh, baby như Long Nhật; thêm vẻ cổ quái, liêu trai của Tùng Dương; còn cả sự thánh thiện, hiền lương như Bao Chửng. Chỉ khác cái là Bao Chửng ở giữa trán có xăm cái hình trăng khuyết (biểu tượng cho sự thanh cao, liêm khiết), còn Diêm Vương thì lại xăm hình cái quan tài, dài dài, ở giữa hơi phình ra, nhìn như miếng Kotex, rất hài!

Diêm Vương yêu cầu tôi quỳ xuống, rồi cất giọng lạnh lùng:

- Người kia, lúc sống đã gây ra những tội lỗi gì, hãy thành thật khai báo!

- Dạ bẩm Diêm Vương! Con ở nhà thì vâng lời mẹ cha, đến trường vâng lời cô giáo, đi làm vâng lời sếp, ngày ngày ăn chay niệm phật, rèn cho tâm nhẹ tựa mây trên núi, hồn thanh cao như nước biển khơi, chả có tội lỗi gì đâu ạ!

Diêm Vương nghe vậy thì gật gù hài lòng, rồi hỏi tiếp:

- Ngươi có rượu chè không?

- Dạ không!

- Có lô đề, cờ bạc không?

- Dạ không!

- Có gái gú không?

- Dạ không!

- Đù! Đàn ông không cờ bạc, không rượu chè, không gái gú! Vậy sao ngươi không xuống đây cho sớm, ở trên đó làm cái quái gì không biết! Thôi, thả ngươi ra ngoài cho ngươi lang thang, làm ma tự do!

Vậy là thằng Viêm Dương lại dẫn tôi quay trở ra, và lại đi qua chỗ mấy cái cũi sắt với những kẻ gây tội đang bị trừng phạt. Tôi thật quá may mắn! Lát ra, gặp anh ma bướu cổ, tôi phải quỳ xuống mà tạ ơn anh ấy! Rồi tôi cười khinh mấy thằng đang ở trong cũi kia đã ngu si mà nhận tội. Tôi cười cả cái thằng Diêm Vương đần độn, tôi nói gì nó cũng tin luôn, chẳng buồn truy xét! Không hiểu sao một thằng dốt nát, kém cỏi như nó mà lại leo lên được cái chức to như thế, mà lại nắm trong tay quyền sinh quyền sát của bao nhiêu mạng người?

Tôi chợt nhìn thấy một cái cũi sắt nữa, trong ấy có rất nhiều những người đàn ông bị trói chân tay, nằm ngửa trên nền đất. Mỗi người đàn ông đều bị một con chó nhảy chồm chỗm trên bụng, dùng móng chân cào cào lên ngực, rồi mấy con chó ấy còn tè cả vào mặt của những gã đàn ông ấy. Tôi lại hỏi thằng Viêm Dương:

- Sao mấy gã kia lại bị hình phạt như vậy?

- Đó là những thằng lúc sống làm nghề trộm chó! Giờ chết đi, chúng phải bị chó hành hạ để trả giá cho tội lỗi chúng gây ra.

Đi thêm một đoạn, tôi lại thấy một cái cũi sắt khác, trong đó cũng có rất nhiều đàn ông bị trói chân tay, nằm ngửa trên nền đất. Mỗi người người đàn ông đều bị một cô gái trẻ mặc áo hai dây hở hang, váy ngắn cũn cỡn, ngồi đè lên bụng. Thi thoảng, các cô gái trẻ ấy lại nhảy cồ cồ như đang cưỡi ngựa, rồi áp chặt ngực vào mặt mấy người đàn ông đáng thương như muốn làm cho họ bị ghẹt thở. Tôi lại quay sang hỏi thằng Viêm Dương:

- Sao mấy gã kia lại bị hình phạt như vậy?

- Đó là những thằng lúc sống hay đi chơi cave, giờ chết đi, chúng sẽ bị cave chơi lại để trả giá cho tội lỗi chúng gây ra.

- Liệu tao có thể quay lại gặp Diêm Vương được không? – Tôi hỏi thằng Viêm Dương đen thui.

- Để làm gì?

- Tao muốn thú tội lại!

Vậy là thằng Viêm Dương dẫn tôi quay lại gặp Diêm Vương. Tất nhiên là cái thằng Diêm Vương ngu si ấy chấp nhận lời thú tội của tôi, và ra lệnh cho thằng Viêm Dương đưa tôi đi chịu hình phạt dành cho những thằng đã từng chơi cave. Tôi phấn khởi đi theo thằng Viêm Dương đen thui. Đến chỗ cái cũi sắt – nơi có những ả váy ngắn, áo hai dây đang ưỡn ẹo trên bụng những gã đang nằm dưới nền đất, tôi tưởng thằng Viêm Dương sẽ mở cửa tống tôi vào, những không, nó lại lôi tôi đi tiếp tới một căn phòng tối om, đầy mùi thuốc sát trùng và những tiếng la hét hoảng loạn. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Đưa tao tới đây làm gì? Sao không nhốt tao vào cái cũi sắt để cho mấy em cave ấy trừng phạt tao đi?

- Cái đó để lát nữa! Giờ vào phòng này trước đã!

- Vào phòng này làm gì?

- Quên chưa nói với mày, trước khi nhốt vào cũi sắt thì phải đi thiến trước! Đây là phòng thiến!

Tôi há hốc mồm đau điếng, tinh thần hoàn toàn suy sụp. Thằng Diêm Vương khốn nạn, nó chơi tôi rồi! Đang lê từng bước tuyệt vọng vào trong phòng thiến, chợt tôi nghe có tiếng ai đó gọi tôi. Quay lại, thì ra là anh ma bướu cổ. Không hiểu sao nhìn thấy anh ấy, nước mắt tôi cứ chảy ra nghẹn ngào…

- Anh ơi! Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã không nghe lời anh!

- Không sao! Anh dặn thì dặn vậy thôi! Chứ anh biết là với hầu hết những thằng đàn ông, ở vào trường hợp đó, hoàn cảnh đó, đều không thể làm khác được. Khi ấy thì ngay cả đến lời hẹn thề với vợ con bọn chúng cũng quên béng, chứ nói gì là lời dặn dò của anh. Anh đã dặn gần 5 trăm thằng rồi, nhưng chưa thằng nào chịu nghe lời anh cả!

- Nhưng anh lại thoát được đó thôi? Anh được thả ra ngoài lang thang, làm ma tự do mà! Anh có bí quyết gì không?

- Bí quyết cái con khỉ! Là anh may mắn bị thọt dái lên cổ lúc chết thôi! Chứ nếu không thì giờ cũng thành ma thái giám rồi! Thôi, vào đi em! Vào sớm, ra sớm!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Đoán tuổi



Bình thường vợ tôi rất dễ ngủ, nằm xuống là ngáy như bò, thế mà đêm hôm đó vợ cứ trằn trọc, lăn lóc mãi. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Lúc tối mới ăn được có 3 bát thì con nó quấy, nên giờ đói quá, không ngủ được!”. Tôi lại bảo: “Thế thì dậy ăn tạm cái gì đi để còn ngủ”. Vậy là vợ lóc cóc bò dậy, mở tủ lạnh. Tôi chẳng biết vợ đang ăn cái gì, nằm giường chỉ nghe thấy tiếng tồm tộp, tồm tộp. Giá có thêm tiếng ụt à ụt ịt, thì tôi chắc chắn sẽ tưởng mình đang lạc vào một trang trại chăn nuôi, đúng giờ ăn.


Lát sau, thấy vợ ì ạch bò lên giường. Tưởng hết đói rồi sẽ ngủ ngon, ai ngờ vẫn thấy vợ lăn lóc, trằn trọc. Tôi hỏi: “Sao thế?”. Vợ bảo: “Em ăn no quá! Giờ bụng căng lên, khó chịu, không ngủ được!”.

Khả năng ăn xuất sắc là thế, nhưng vợ tôi lại rất sợ béo. Cứ vài hôm vợ lại nhảy lên cái cân một lần, và lần nào bước xuống khỏi cái cân, mặt vợ cũng ỉu xìu, than thở:

- Lại tăng thêm 2 lạng nữa rồi!

Tôi - dù đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cố hỏi han, quan tâm, an ủi:

- Cụ thể là bao nhiêu em?

- Là tám chục cân hai!

Thấy vợ buồn, tôi cũng thương. Nhưng thương vợ một thì tôi thương cái cân mười. Hôm mua về, cái cân mới coóng, bóng bẩy, chắc chắn là thế, vậy mà chỉ một thời gian ngắn phục vụ vợ tôi, nó đã xập xệ, xuống cấp và oặt ẹo.

Sau đấy, vợ tôi không thích dùng cái cân nhà tôi nữa, mà hay sang mượn cân hàng xóm. Lý do, theo vợ tôi, thì là vì cái cân nhà hàng xóm chính xác hơn, rằng vừa mới cân ở nhà mình là 80 cân, nhưng khi sang cân bằng cân hàng xóm thì chỉ còn 75 cân. Tôi thì tôi không nghĩ là cân nhà tôi sai, ngược lại, cân nhà hàng xóm mới là cân sai. Bởi vợ chồng nhà hàng xóm chuyên thu mua đồng nát, chúng nó phải chỉnh cân thiếu, cân điêu để ăn bớt của người ta.

Nhưng rồi cũng chỉ được vài hôm thì cái cân của vợ chồng thằng thu mua đồng nát cũng hỏng – không biết có phải tại vợ tôi không? Vợ tôi buồn thiu vì chưa biết phải cân nhờ ở nhà ai. Thấy vậy, tôi bảo vợ:

- Em thử qua nhà lão Bải ở đầu ngõ xem. Nhà đó có cái cân to phết đấy!

- Cái cân đó chuyên dùng để cân lợn thôi mà anh!

- Anh biết! Thế nên anh mới bảo em qua!

Không biết béo có liên quan đến già hay không, nhưng vợ tôi toàn bị mọi người trong khu chê là già trước tuổi, rằng vợ tôi nhìn như bà ngoại, trong khi tuổi vợ còn chưa tới ba mươi. Tất nhiên, nghe những lời như thế, vợ tôi rất không vui. Chiều qua, tôi vừa đi làm về, đang lúi húi nhặt rau, thổi cơm thì thấy vợ từ ngõ chạy vào, cười toe toét:

- Anh lên ghế ngồi xem tivi, nghỉ ngơi đi, để đó em làm cho!

- Sao hôm nay lạ thế? – Tôi hỏi đầy ngỡ ngàng.

- Con bé bên hàng xóm vừa cho em xem cái phần mềm đoán tuổi của Microsoft. Cái phần mềm ấy nó đoán em 20 tuổi đấy anh ạ!

À, ra vậy! Trước giờ, toàn bị chê già, nay tự nhiên có người bảo 20 tuổi, ai mà chả vui! Thấy vợ vui, tôi cũng vui lây…

- Không biết cái phần mềm đó có chính xác không anh nhỉ? – Vừa nhặt rau, vợ vừa quay ra hỏi.

- Chính xác chứ em! Microsoft là một tập đoàn lớn, sao dám nói láo?! Hơn nữa, ông Bill Gates – chủ tịch của Microsoft, cũng có tuổi rồi, nên hẳn là ông ấy rất cẩn trọng khi đưa ra phán đoán.

- Vậy được rồi! Để em sang nhà con Trinh, cho nó sáng mắt ra!

Dứt lời, vợ tôi đùng đùng ôm laptop lao đi. Cái cô Trinh này là người thường xuyên chê vợ tôi già, nên vợ tôi rất cay cú. Giờ, vợ tôi có phần mềm này rồi, có Microsoft, có Bill Gates lên tiếng bảo vệ cho rồi thì cô Trinh sao còn dám mở lời chê bai nữa.

Nhưng lát sau, vợ quay về, mặt hằm hằm, bực bội…

- Sao vậy em?

Nghe tôi hỏi, vợ hậm hực:

- Lúc em đưa cái ảnh Microsoft đoán em 20 tuổi ra, cả nhà con Trinh cười hô hố. Rồi nó cho em xem ảnh của chị em nhà nó, toàn có chồng con hết rồi, có bà đã đẻ 4 đứa, mãn kinh rồi, vậy mà thằng Microsoft vẫn đoán chỉ khoảng 15, 16 tuổi. May là nhà nó cuối cùng cũng có người bị đoán là 22 tuổi, già hơn em.

- Là ai vậy?

- Là bà ngoại nó!

Thế rồi vợ tôi bỏ vào giường nằm, còn tôi không được xem tivi nữa, phải nhặt rau, nấu cơm. Tự nhiên tôi thấy coi thường Microsoft, một tập đoàn lớn mà làm ăn chả ra làm sao. Cả lão Bill Gates nữa, già rồi mà còn ăn nói, phán đoán lung tung, vớ va vớ vẩn…

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Chàng lãng tử



Ở quê tôi, nhà ai có con gái đến tuổi lấy chồng thì lúc nào cũng nườm nượp trai làng vào ra tán tỉnh. Ấy vậy mà nhà tôi lại chẳng có ma nào thèm tới lui, dù tôi cũng đã đến tuổi lấy chồng từ hơn chục năm nay rồi! Bởi thế, bố mẹ tôi rất lo tôi ế!


Về hình thức thì kể ra tôi cũng hơi xấu: người lùn một mẩu, đầu tròn như dưa hấu, mặt sần sùi toàn mụn, nhìn như bị thủy đậu. Đã vậy tính tôi lại đầu gấu, đứa nào chỉ hơi nói đểu hay nhìn đểu là tôi nổi cáu, rồi nhảy vào cào cấu. Ngoài xấu ra thì tôi còn khá lười, học dốt, và đần độn. Bố mẹ tôi suốt ngày kêu ca rằng tôi chẳng được cái nết gì. Tôi thì không nghĩ vậy, ngược lại, tôi thấy mình có rất nhiều ưu điểm, chỉ có điều những ưu điểm đó là gì thì tôi chưa phát hiện ra.

Bực hơn nữa là ngay sát nhà tôi có con bé Lành, rất xinh xắn, thông minh, nên mấy anh thanh niên trong xã đến chơi rất nhiệt tình, đông như đi công viên nước. Chứng kiến cảnh đó, bố mẹ tôi không khỏi ngậm ngùi, còn tôi, lại càng thêm buồn tủi. Đã vậy mẹ con Lành – là bà Bôn, có vẻ như rất thích chọc vào nỗi đau của gia đình tôi. Ví như sáng qua, bà ấy sang nhà tôi, hỏi mượn mẹ tôi cái nồi to. Mẹ tôi hỏi mượn nồi to làm gì thì bà ấy bảo là để về đun nước chè mời khách, vì đám thanh niên đến tán con Lành nhà bà ấy đông quá, trong khi cái nồi nhà bà ấy thì nhỏ, nấu nước không có kịp! Bà ấy còn bảo cứ như bố mẹ tôi đâm ra lại nhàn, chả phải lo nước non, khách khứa gì!

Một hôm, bà Bôn bảo tôi:

- Cháu qua nhà cô hái mồng tơi về mà nấu canh! Chả hiểu sao không chăm bón gì mà nó cứ tốt um, xanh mơn mởn!

- Tốt um là phải! Vì khách nhà cô đông quá, lại uống nước nhiều, xong anh nào cũng ra đái vào giậu mồng tơi. Có hôm cháu còn thấy cả chục anh xếp hàng đái cùng một lúc cơ!

- Chắc không phải đâu! Vì nếu đái thì mồng tơi sẽ có mùi khai, chứ đằng này, mồng tơi rất ngọt! Nhà cô vừa ăn trưa nay xong!

- Ngọt thì chắc là trong số các anh đó, có một vài anh bị tiểu đường đấy cô ạ!

Nói thì nói vậy thôi, chứ buồn thì vẫn rất buồn. Dù luôn kiên định trong lòng câu phương ngôn rằng: “FA – già nhưng không ế”, thế nhưng nỗi buồn thì chẳng hiểu cứ từ đâu kéo đến…

Chiều qua, mẹ tôi bất chợt từ ngoài chạy vào, giọng thều thào:

- Có một thằng khá bảnh bao, mặc sơ mi phanh cúc nhìn rất lãng tử, cứ thập thò ngoài đầu ngõ nhà mình. Hình như, nó muốn vào tán tỉnh con, nhưng còn ngại. Con thử ra dò la xem sao?

- Người ta là trâu, con là cọc! Sao cọc lại phải đi tìm trâu?

- Ai chả biết! Nhưng đợi hơn chục năm rồi mới thấy một con trâu tới, nên mẹ lo…

Vậy là sau một hồi bàn bạc, tôi và mẹ đã thống nhất được kế hoạch tiếp cận anh chàng nhút nhát ấy. Theo đó, tôi sẽ ra tắm ở chỗ góc ao ngay đầu ngõ, gần chỗ anh chàng lãng tử ấy đang thập thò, rồi thì tùy diễn biến thực tế mà bắt chuyện, làm quen. Thực sự là dù chưa một lần gặp gỡ, chuyện trò, nhưng tôi rất trân trọng những người đàn ông yêu không vì nhan sắc, không vì trí tuệ, không vì tiền bạc như anh ấy (bởi những thứ đó tôi đều không có).

Chàng lãng tử ấy đã nhìn thấy tôi, nhưng ngượng ngùng quay mặt đi, rồi lại thẹn thùng nép sau bụi chuối. “Đàn ông gì mà nhát thế chứ!” – Tôi nghĩ thầm, rồi từ từ trầm mình xuống làn nước ao mát lạnh dù cơ thể đang hừng hực, râm ran. Bình thường khi tắm ao, tôi hay bơi ùm ũm như chó, rồi chổng mông trồng cây chuối lộn nhào. Nhưng hôm nay thì không vậy được, bởi tôi biết, anh ấy đang núp ở đó, âu yếm dõi theo tôi. Thế nên tôi rất khẽ khàng, dịu dàng vốc từng cục nước rưới lên cổ, lên vai, xuống ngực, bàn tay tôi mềm mại miết trên da thịt, kì cọ nhẹ nhàng. Bên bờ ao, mấy bụi hoa cứt lợn đang nở bung, tỏa hương nghi ngút, càng làm cho khung cảnh thêm tình tứ, mơ màng…

Một đàn bướm từ chỗ mấy bụi hoa cứt lợn ấy bay vụt ra, dập dờn, chao liệng trên mặt ao. Tôi đưa tay vồ lấy một con bướm, rồi cứ thế lấy ngón tay khều khều, mơn mơn, nghịch bướm đầy thích thú…

Bỗng tôi nghe thấy có tiếng ư ử, ư ử! Tôi đã nghĩ đó là tiếng của anh chàng lãng tử. Nhưng về sau tôi mới biết là không phải, bởi ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi chạy huỳnh huỵch từ trong nhà ra, vừa chạy vừa la thất thanh: “Trộm chó! Bớ người ta trộm chó! Đánh chết mẹ thằng trộm chó đê!”.

Tức thì, người từ khắp các ngõ, các ngả túa ra hối hả! Tiếng chân rầm rập, tiếng gậy gộc lộc cộc, rồi sau đó là tiếng hò hét, đánh đập, chửi bới, loạn xạ. Lúc tôi lên bờ, mặc quần áo xong và chạy tới được chỗ đám đông thì vụ đánh đấm đã xong. Thằng trộm chó nằm đó, rúm ró, nhăn nhó. Chiếc áo sơ mi phanh cúc te tua, lấm lem bùn đất càng làm cho anh ấy thêm vẻ lãng tử, phong trần. Hóa ra, tiếng ư ử hồi nãy không phải là tiếng anh ấy mà là tiếng của con chó, đó là lúc con chó bị anh lãng tử siết cái thòng lọng vào cổ. Và tôi cũng hiểu, anh ấy thập thò ở đầu ngõ không phải vì tôi, mà là vì con chó.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm nhiều truyện khác của Võ Tòng tại:https://facebook.com/truyencuoibua

Em yêu anh



Dạo này đang rộ lên phong trào nhắn tin “Em yêu anh”, nên thằng bạn mình cũng đua đòi làm theo, nhưng có thay đổi tí xíu cho nó thú vị. Vậy là đợi lúc vợ nó đi tắm, nó lấy điện thoại của vợ, soạn tin: “Em có bầu rồi”, và gửi cho rất nhiều số của đàn ông có tên trong danh bạ (tất nhiên là trừ những số có những chữ: bố, ông nội, ông ngoại…)

Vài giây sau, đã bắt đầu có tin nhắn trả lời. Đầu tiên là tin của Giám đốc: “Em tự giải quyết như mọi lần đi nhé! Cuối tháng thanh toán lương anh sẽ cộng cả vào cho”.

Sau đó là tin của Trưởng Phòng: “Thật hay đùa đấy em? Anh nhớ là hôm ấy anh có dùng bao mà! Chính em còn dặn anh rằng: “lần sau cứ mua loại có gai, vị sô cô la ngòn ngọt này nhé, em thích lắm!”.

Tiếp đó là tin của bác bảo vệ: “Cô bảo đã đặt vòng rồi mà! Định úp sọt rồi hủy hoại công danh, sự nghiệp của tôi sao?”.

Giờ, thằng bạn mình đang đập phá đồ đạc ầm ầm ngoài phòng khách, còn vợ thì bị nó nhốt trong phòng tắm, cũng đang đập cửa phành phành, rồi luôn mồm gào khóc, van xin: Anh ơi! Em yêu anh! Em yêu anh!


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua
 

Ẩm ẩm ương ương



Thời tiết độ này thật khó hiểu: mới chiều qua còn nóng nực, mồ hôi nhoe nhoét, tóe loe, thế mà sáng nay trời đã trở rét, lạnh se se. Tôi gọi cái kiểu thời tiết này là kiểu ẩm ẩm ương ương, tức là nó rất vớ vẩn, chả ra làm sao!

Rồi ngẫm lại mới thấy, đâu chỉ thời tiết, mà cuộc đời cũng còn đầy những chuyện ẩm ẩm ương ương, tức là nó cũng rất vớ vẩn, chả ra làm sao!

 Thì đó, tôi có bà cô ở quê làm ruộng, vất vả, lam lũ lắm! Mùa gặt chổng mông lên gặt; mùa cấy chổng mông lên cấy; không gặt, không cấy thì chổng mông nhổ cỏ, vạc bờ, tóm lại là chổng mông quanh năm. Thế nhưng đứa con gái mới lớn của bà ấy thì lại ham chơi, lười học, lười làm, không chịu đỡ đần mẹ. Bà ấy mới chửi mắng nó thì nó bảo: “Được rồi! Con sẽ lên thành phố làm ăn, kiếm tiền về báo hiếu mẹ!”.

Và thế là nó lên thành phố làm ăn thật! Một tháng sau, nó trở về quê, dúi vào tay mẹ cục tiền to như bịch Kotex, bảo: “Từ giờ, mẹ không phải vất vả chổng mông ngoài ruộng nữa, đã có con chổng rồi! Con chổng một lúc bằng mẹ chổng cả năm”. Tưởng bà ấy sẽ vui, ai ngờ bà ấy lại chửi nó, rồi vật vã, khóc lóc sụt sùi.

Ô hay! Nó ham chơi thì chửi nó ham chơi! Nó đi làm mang tiền về cũng chửi nó xơi xơi là sao? Đành rằng cái nghề nó làm còn bị người đời chê bai, dè bỉu, nhưng nó cũng phải mỏi mồm, nhăn mặt, ê mông, khản cổ, rát họng, mất công, mất sức mới kiếm được chứ có phải nó đi ăn cướp, đi móc túi đâu? Và so với những đồng tiền mà mấy ông quan to quần là áo lượt kiếm được bằng cách tham nhũng, nhận hối lộ, rồi bòn rút của dân, thì đồng tiền mà đứa con gái bà ấy mang về vẫn còn sạch sẽ chán! Vậy thì tại sao bà ấy phải khóc sụt sùi, trong khi những kẻ đáng phải khóc, đáng phải xấu hổ thì lại đang ngửa mặt lên trời cười ông ổng?

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Rồi nữa, hôm trước đi đường, thấy người ta đang quay phim trên vỉa hè, tôi cũng tò mò dừng lại xem. Đó là một cảnh quay rất lạ: đôi trai gái yêu nhau, đuổi nhau chạy quanh một cái hố sâu, miệng hố nham nhở, ngổn ngang gạch đá. Lúc đầu, tôi tưởng chàng trai đó đang muốn vồ người yêu quăng xuống hố để chôn sống, nhưng khi hỏi đạo diễn thì ông ta giải thích rằng đây là một cảnh quay rất lãng mạn, chàng trai và cô gái sẽ đuổi nhau quanh gốc cây, sau đó hôn nhau. Nhưng hôm qua cái cây đã bị chặt đi rồi, chỉ còn cái hố thôi. Vì ngại phải đi chọn lại bối cảnh nên ông ấy quyết định vẫn quay, và cho đôi tình nhân chạy quanh hố. Đến đoạn cuối, thay vì đôi trai gái sẽ hôn nhau rồi từ từ dựa vào thân cây thì ông ta sẽ cho đôi tình nhân hôn nhau rồi từ từ lăn xuống hố.

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Rồi hôm trước nữa, ngồi trong quán thịt chó, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của một anh bàn bên cạnh:

“Alo! Đang ở đâu vậy? Qua đây ăn thịt chó với tao! Nay vớ được con chó non, thịt giòn và thơm phức! Sao? Bận rồi à? Ừ! Thôi để khi khác vậy! À, mà tối qua mày có xem tivi không? Nó quay cảnh bắt trộm chó, vận chuyển chó, rồi giết thịt chó, thật là dã man! Tao xem mà nước mắt cứ chảy ròng ròng vì thương lũ chó, rồi giận run người vì lũ sát cẩu tàn bạo. À, mà có cái trang web bảo vệ chó đấy! Mày vào đó ký tên bảo vệ chó đi, tao vừa ký xong rồi! Hả? Địa chỉ web hả? quyetbaovecho.com hoặc sansangchetvicho.com nhé! À, mà tao nghe nói cũng vừa có một trang web bảo vệ lợn đấy, mày vào đó đăng ký luôn đi. Địa chỉ web hả? quyetbaovelon.com hoặc sansangchetvilon.com nhé!”.

Xong, anh ấy nhét điện thoại vào túi rồi gọi chủ quán: “Cho thêm bát rựa mận nữa đê anh ơi!”.

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Rồi lại chiều qua, đang đứng ở cửa thì gặp bà chị hàng xóm đi mua sắm về, tay xách hai túi quần áo to uỳnh, mồm cười toe toét. Tôi hỏi:

- Mua gì mà nhiều thế chị?

- Sơ-lít chú ạ! Để đợt tới đi công viên nước miễn phí thì mang theo cả túi luôn! Rách lại thay!

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Có một sự thật khó cãi rằng chúng ta đang là một trong những nước nghèo nhất thế giới. Nhưng cũng có một sự thật khó tin rằng chúng ta đang là một trong những nước có chỉ số hạnh phúc cao nhất thế giới (ai chưa rõ mời gõ Google).

Khỏi cần phải nghiên cứu sách văn học, rồi tiểu tuyết, rồi sách triết lý về cuộc sống, chỉ cần nhìn vào hai cái sự thật tôi vừa nêu trên đây thôi thì có thể khẳng định rằng: Tiền bạc không bao giờ mang lại hạnh phúc! Ấy thế mà ở ngoài kia, sao người ta vẫn vì tiền mà chửi cha mắng mẹ, đâm anh chém em, lừa thầy phản bạn, dối vợ gạt chồng?

Thật là ẩm ẩm ương ương!

Đọc đến đây, chắc nhiều bạn sẽ chửi: Mịa thằng Tòng, viết cái bài này rõ vớ vẩn, chả ra làm sao! Thì đúng rồi! Thằng Tòng cũng bị ẩm ẩm ương ương mà!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm nhiều truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Kém tắm



Tôi là người bảo vệ cự kỳ nghiêm khắc của cái công viên nước này, nhưng hôm qua, khi chứng kiến cảnh người ta hì hục, hăm hở trèo rào, rồi cả trăm thanh niên cởi trần, mặc quần đùi la hét hỗn loạn, quây tròn lấy một cô gái trong bể bơi, rồi té nước, rồi sờ ngực, rồi bóp mông, thì lần đầu tiên tôi đã khóc.

Tôi khóc không phải vì sợ, mà vì những cảnh tượng tắm miễn phí đó như đã cho tôi một vé về với tuổi thơ, khi lần đầu tôi được xem phim Tây Du Ký (họ làm tôi nhớ lại cảnh lũ khỉ ở Hoa Quả Sơn trèo cây và đuổi bắt nhau trên dòng suối. Chỉ khác nhau ở chỗ: lũ khỉ chúng hái hoa quả, còn đám thanh niên ấy thì bóp hoa quả).

Đừng gần tôi, ngay dưới chân hàng rào, cũng có một chàng thanh niên trẻ đang ôm đầu gào khóc. Tôi thấy vậy thì lại gần hỏi thăm:

- Cháu cũng thích xem Tây Du Ký? Cũng đang trở về tuổi thơ hả?

- Dạ không! Cháu và bạn gái quyết giữ gìn trinh tiết cho nhau đến đêm tân hôn, nhưng vừa rồi bạn gái cháu trèo rào, bị thanh sắt chọc vào, rách mất rồi chú ơi!

Cách đó vài mét, lại một cô gái trẻ khác ngồi cạnh bể bơi cũng đang khóc tu tu. Tôi tới gần, hỏi:

- Sao vậy cháu? Sao không xuống bơi?

- Cháu vừa trèo rào, bị rách sơ-lít, rách miếng bằng bàn tay, hở ra gần nửa rồi! trong khi, cháu chỉ biết mỗi kiểu bơi ngửa!

- Vậy thì mặc quần áo vào rồi về đi! Ngồi đó khóc ích gì?

- Cũng không được chú ơi! Cháu mặc váy ngắn lắm, mà lại đi mô-tô phân khối lớn!

Tôi thở dài bất lực, rồi nhìn sang một chị trung niên bên cạnh, cũng đang khóc:

- Sao? Chị bị rách gì?

- Dạ không! Em bị mấy thằng kia sàm sỡ!

- Thôi chị ạ! Mấy đứa con gái mới lớn, chúng nó còn ngây thơ, còn hồn nhiên, thì chúng sợ, chúng khóc, chứ chị, tầm này tuổi rồi mà cứ làm như là…

- Không phải! Bình thường thì em thoải mái! Nhưng em mới đi bơm ngực về, gần trăm triệu bạc, bác sĩ bảo phải giữ gìn, đến chồng mà em còn không cho động vào, vậy mà mấy thằng mất dạy kia… Hu! Hu!

Chán nản và bất lực trong việc ngăn cản đám người liều lĩnh và hung hãn đó, tôi bỏ ra một góc khuất ngồi. Thế nhưng lại nghe thấy tiếng khóc sụt sịt. Tôi quay sang, thì ra là một bà cụ, năm nay phải gần 90 tuổi. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, đang định hỏi thăm thì bà cụ đã cất lời trước:

- Không phải như anh nghĩ đâu! Tôi khóc vì nhớ lại ngày xưa thôi!

- Cũng Tây Du Ký hả cụ?

- Không! Là nạn đói năm 1945. Chỉ khác là ngày đó, người ta giành giật nhau hớp cháo, củ chuối, củ khoai vì thiếu ăn, thiếu đói, còn giờ, họ chen lấn, giành giật nhau vì thiếu lòng tự trọng, vì thiếu văn hóa…

Cũng chiều hôm qua, lúc đi làm về, tôi thấy tấm bảng thông báo treo trước cổng công viên thành phố: “Ngày mai, từ 8h đến 10h, nhà vệ sinh trong công viên sẽ mở cửa để mọi người vào ỉa miễn phí”. Tôi thở dài, và chợt thương cho cái hàng rào sắt nhọn hoắt bao quanh công viên.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua