Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Cháy nhà ra mặt chuột



Khu chung cư chỗ tôi rất nhiều vợ chồng trẻ. Như ở tầng tôi ấy, cả 10 phòng đều là 10 cặp vợ chồng sàn sàn tuổi nhau, nên chị em chúng tôi rất dễ buôn chuyện, tâm sự, chia sẻ vui buồn. Và chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong những buổi tám ấy luôn luôn là chồng, hay cụ thể hơn là kể xấu chồng.

Có người than rằng chồng hôm nào cũng đi sớm về khuya, lúc đi con chưa dậy, khi về con đã ngủ, thành ra, dù ở một nhà mà cả tháng con không được nhìn mặt bố; Có cô thì kêu rằng chồng ham nhậu nhẹt, dù là đang ốm, đang mệt, nhưng nếu có điện thoại gọi đi uống rượu là tức thì hết bệnh, vùng dậy đi ngay; Có em thì lại buồn bã, chê là chồng béo quá, các vùng ngoại thành như bụng, đùi, bẹn ngày càng phình to, tạo cảm giác là khu vực trung tâm nội thành của chồng em ấy khá nhỏ, dù thực tế so với các khu vực trung tâm khác mà em ấy đã và đang sinh hoạt thì nó cũng chẳng hề thua kém bao nhiêu;
Có chị – chắc có sở thích leo núi – lại ngán ngẩm thở dài vì chồng độ này leo núi nhanh quá. Ngày xưa, lúc nào vợ chồng cũng có nhau, cùng nắm tay, dắt nhau lên đỉnh. Giờ, khi chị còn đang cầm gậy ngoe nguẩy khởi động dưới chân núi, chưa leo được bước nào, mồm còn chưa thở, thì đã thấy anh chót vót trên cao, lên đỉnh tự lúc nào…

Trong những cuộc than vãn như thế, tôi thường ngồi im, mỉm cười. Ngồi im vì chả lẽ tôi lại lên tiếng khen chồng mình, bởi thực sự chồng tôi quá tuyệt vời, chẳng có gì để mà kể xấu. Còn mỉm cười bởi tôi thấy mình may mắn!

Chồng là người đánh thức tôi mỗi sáng sau khi đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng để trên bàn (có thể là bánh mì, phở, cháo, bún, xôi, tất nhiên là anh đã hỏi qua ý của tôi từ đêm hôm trước). Trong lúc tôi ăn sáng thì anh gọi con dậy, cởi bỉm, rửa đít, mặc quần áo cho con, đưa con đến lớp, rồi anh đi làm luôn. Đến chỗ làm, anh lập tức gọi cho tôi, hỏi tôi ăn sáng có ngon, và chưa bao giờ quên chúc tôi một ngày vui vẻ!

Chiều, tôi đi làm về thì anh đã đón con, tắm rửa sạch sẽ cho con, đâu vào đấy! Nếu thấy khỏe, tôi sẽ trông con cho anh để anh nấu nướng, còn nếu tôi mệt hoặc buồn bực chuyện gì, thì tôi sẽ ngồi xem tivi, anh vừa bế con vừa nấu…

Đặc biệt, anh còn rất chăm tập thể dục, luyện rèn sức khỏe. Anh bảo: “không chịu khó luyện tập, nhỡ anh ốm ra đấy, ai đưa con đi học? Ai sắp bữa cho vợ ăn?”. Và như để khỏi ảnh hưởng đến vợ con, anh chỉ tập vào lúc tối, khi việc bếp núc đã xong xuôi. Khu chung cư chỗ tôi có phòng tập gym hẳn hoi, nhưng anh bảo vào đó làm gì cho tốn kém, anh thích chạy bộ ở bên ngoài, vòng quanh khuôn viên, vừa không mất tiền, vừa được hít thở không khí thoáng đãng, trong lành.

Chiều tối hôm trước, cũng như mọi ngày, tắm rửa cho con và chuẩn bị cơm nước xong, anh hôn tạm biệt tôi rồi xỏ giầy thể thao, xuống sân khuôn viên chạy bộ. Tôi đói bụng nên lấy cơm, hai mẹ con ăn trước. Chưa được miếng nào vào mồm thì chuông báo cháy reo dữ dội… “Cháy rồi! Cháy rồi!”… Tiếng ai đó hô thất thanh, rồi tiếng chân người chạy huỳnh huỵch… Không kịp nghĩ gì nữa, tôi vứt bát cơm, xốc con lên, cắm đầu lao ra chỗ cầu thang thoát hiểm phía cuối hành lang…

Ơn trời, cuối cùng tôi cũng đã chạy được xuống sân trung tâm. Ở đó, rất nhiều người đang sợ hãi, nhốn nháo, và rất nhiều người nữa vẫn đang hốt hoảng từ cầu thang bộ thoát ra. Trong đám người vừa chạy ra ấy, tôi thấy có đôi nam nữ không mặc áo, chẳng có quần, đang quấn chung một tấm chăn xộc xệch, mỏng manh.

Tôi sững người bàng hoàng khi nhận ra gã đàn ông đang quấn chăn đó chính là chồng tôi. Vậy ra, đây là cái mà chồng tôi gọi là chạy bộ và rèn luyện sức khỏe bao lâu nay sao? Tôi nhao tới, một tay ôm con, một tay ra sức đấm vào mặt, vào đầu chồng bùm bụp. Chồng tôi cuống cuồng quỳ xuống, lạy lục, van nài:

-         Em ơi! Hiểu lầm rồi! Anh chỉ qua sửa giúp cô ấy cái ống nước thôi!

-         Sửa xong chưa?

-         Chưa xong! Đang chuẩn bị phun nước thì có chuông báo cháy!

Anh còn bao biện, trình bày nhiều nữa, nhưng tôi không nghe rõ, và cũng chẳng muốn nghe… Chồng tôi giờ nhìn như con chuột, tàn tạ, rúm ró, vừa chạy ra từ đám cháy nhà! Cái đám cháy nhà, đương nhiên là sự việc tiêu cực, chẳng ai muốn. Nhưng những gì hiện ra sau khi đám cháy đã đi qua, đôi khi lại không hoàn toàn là tiêu cực...

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Fanpage: https://facebook.com/truyencuoibua
Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/dinhlong82

 

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Đại tang



Trước cổng cơ quan, một bác nông dân thập thò, nghiêng ngó. Thấy vậy, anh bảo vệ quát to:

- Ông kia! Tới có chuyện gì?

- Tôi muốn gặp giám đốc xin cái giấy xác nhận!

- Hôm nay giám đốc nghỉ lo đám tang. Bố giám đốc vừa mất!

- Vậy cho tôi gặp phó giám đốc được không?


- Cũng không được! Vì bố phó giám đốc cũng vừa mất!

Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt bác nông dân, nhưng bác vẫn cố hỏi thêm:

- Vậy cho tôi gặp trưởng phòng được không?

- Không được! Bố chồng của trưởng phòng vừa mất.

- Vậy cho tôi gặp phó phòng!

- Không được! Hôm nay phó phòng nghỉ lo đám tang. Ông nội phó phòng vừa mất!

- ĐKM! Anh đùa tôi đấy à? Chết đéo gì mà lắm thế?

- ĐKM! Ông chửi ai đấy hả? Đã không biết thì im mồm đi! Chết mỗi người chứ lấy đéo đâu ra mà lắm! Bố của giám đốc thì cũng là bố của phó giám đốc, thì cũng là bố chồng của trưởng phòng và là ông nội của phó phòng. Vì giám đốc là anh ruột của phó giám đốc, là chồng của trưởng phòng và là bố đẻ của phó phòng. Ông dù chỉ chửi một người nhưng lại là chửi cả cái cơ quan này đó! Ông biết chưa hả? Thôi, về đi cho tôi đóng cổng cơ quan!

- Vẫn sớm mà! Sao đóng vội thế?

- Tôi phải về lo đám tang. Bác tôi vừa mất!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo


Fanpage: https://facebook.com/truyencuoibua
Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/dinhlong82



Chuyện vợ chồng



Sáng nay, thằng em đến nhà mình chơi, thấy cái mặt nó buồn buồn. Hỏi sao buồn, nó thở dài: “Hồi mới cưới, vợ em tuyệt lắm! Chẳng cần khởi động nhiều, mở ra phát là đã sóng sánh rồi! Thế mà bây giờ, mỏi mồm cả tiếng đồng hồ, lúc mở ra, vẫn như miếng thịt bò khô. Chán lắm anh ạ!”.

Mình vốn là người sâu sắc, lời ít ý nhiều, nên mình không nói gì mà chỉ với tay lấy lọ lăn nách đưa cho nó. Thằng em cầm cái lọ, giọng thăm dò: “Ý anh là em bị hoi nách nên vợ nó mất hứng hả?”. Đúng là với thằng ngu thì không thể kiệm lời, mình đành phải há mồm giảng giải: “Không phải! Ý anh là vợ mày nó cũng giống như cái lọ lăn nách này thôi!”.


Thằng em mặt vẫn ngác ngơ, mình lại phải giảng thêm: “Thì cái lọ lăn nách, hồi mới mua về, nó còn đầy, chỉ cần mở nắp, ấn nhẹ phát là nước ứa ra. Nhưng dùng nhiều, nước cạn dần, rồi sẽ đến lúc mày có dốc ngược xuống mà lắc, mà ấn thì nó vẫn khô. Hiểu chưa?”.

Thằng em mặt sáng bừng, như vừa vén mây mù thấy trời xanh. Rồi lại thủ thỉ, hỏi han: “Vậy theo anh giờ phải làm sao?”. Mình lại không nói gì, lấy tay kéo ngăn tủ, chỉ vào cái đống vỏ lọ lăn nách đã dùng hết nằm lăn lốc trong đó. Thằng em lần này có vẻ đã thông minh hơn, nó gật gù, mồm lẩm bẩm: “Dạ! Em hiểu rồi ạ!”. Tuy nhiên, tính mình vốn cẩn thận, nên vẫn hỏi lại: “Mày hiểu thế nào?”. Nó bảo: “Dạ! Tức là dùng hết nước rồi thì quẳng đi, kiếm vợ mới mà dùng ạ!”.

Lúc này thì mình không thể nhịn nổi nữa rồi, với tay vơ cái ghế đập luôn vào đầu nó, mồm chửi: “ĐMM! Ý anh là cái gì dùng nhiều thì cũng sẽ đến lúc hết. Đó là quy luật rồi, không thể khác được! Vậy mà mày lại suy ra thành là quẳng vợ đi, lấy vợ mới. Nhỡ chẳng may vợ anh nó nghe thấy, nó tưởng anh nói vậy thật, nó lại vơ cái ghế đập vỡ đầu anh thì sao? Mày định giết anh à? Thằng khốn nạn!”.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Fanpage: https://facebook.com/truyencuoibua
Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/dinhlong82

Cô lang Giẫm



Tôi bị cái bệnh lệch tinh hoàn, bên to, bên nhỏ, và vì thế nên nó kéo cả người tôi lệch theo, khiến việc đi lại, sinh hoạt rất khó khăn, bất tiện. Tôi đã tới nhiều bệnh viện, và sau khi khám, các bác sĩ đều chỉ định mổ. Tôi đồng ý. Đúng ngày hẹn, tôi đến, nằm lên giường mổ, bác sĩ gây mê, và tôi thiếp đi. Tỉnh dậy, tưởng là đã xong, ai ngờ, bác sĩ bảo không thể mổ được. Lý do là bởi dù toàn thân đã hôn mê, tê liệt, nhưng riêng cái chỗ đó của tôi nó vẫn không liệt, mà cứ ngọ nguậy, ngẩng lên cụp xuống, quay ngang quay ngửa các kiểu. Nếu bác sĩ vẫn cố tình làm thì khả năng cắt phải thứ không nên cắt trong quá trình mổ là rất cao.


Thất bại trong việc can thiệp bằng y học hiện đại, tôi đành tìm đến các nhà thuốc đông y. Thầy đông y khám xong thì cũng lắc đầu bảo rằng chỗ họ chỉ có thuốc uống cho cái hòn đó to lên, hoặc nhỏ đi, chứ còn thuốc mà uống để một hòn to lên còn hòn kia nhỏ đi thì họ chưa tìm ra.

Có người mách tôi cách chữa mẹo là lấy dây buộc vào bên hòn to rồi vòng dây vắt lên vai; lại có người khuyên nên lấy viên gạch buộc vào bên nhỏ cho cân… Tất nhiên là tất cả những cách ấy đều không ổn.

Đang lúc chán nản, tuyệt vọng, thì tôi nghe được thông tin về khả năng chữa bệnh thần kỳ của cô lang Giẫm. Tôi quyết định tìm đến cô. Thôi thì: “Có bệnh phải vái tứ phương. Biết đâu trời độ, trời thương thân mình”.

Còn cách cả cây số nữa mới tới nhà cô lang, nhưng đã thấy nhiều người đi lại, đứng ngồi ngổn ngang, ô tô xếp thành hàng, hai bên đường san sát những nhà trọ, những quán cơm, những dịch vụ đi kèm, khiến tôi có cảm giác rằng quanh đây hẳn phải có một khu công nghiệp đồ sộ với quy mô hàng chục ngàn công nhân, hoặc không cũng phải năm bảy trường đại học hoành tráng, sinh viên nhung nhúc...

Bước vào nhà cô lang Giẫm, một cảnh tượng khá lạ lẫm hiện ra trước mắt tôi: cả một cái sân rộng nằm la liệt những người không mặc áo, quần tụt quá nửa mông, trắng phau như lợn vừa cạo lông. Cô lang đi từ đầu đến cuối sân, giẫm lên vai, lên lưng từng người, hệt như kiểu bà con nông dân đi giẫm cỏ ngoài đồng…

Đợi nửa ngày vất vả, mỏi mệt, rồi cũng tới lượt tôi được giẫm. Tôi hào hứng cởi áo, tụt quần, nằm ra chờ đợi cô lang. Ở đầu hàng, cách chỗ tôi một đoạn, là một nữ sinh tầm mười sáu, mười bảy tuổi gì đó, cũng tới đây khám. Nhưng chắc vì xấu hổ nên vẫn ngập ngừng chưa muốn cởi quần áo. Cô lang Giẫm thấy vậy thì giọng có vẻ không vui:

- Bệnh gì?

- Dạ! Cháu bị lệch đốt sống đít ạ!

- Vậy có định chữa không? Sao còn chưa cởi quần áo ra?

Nữ sinh nghe thế thì cuống quýt ngồi dậy, run rẩy lần cởi từng cúc áo. Đám đàn ông, cả đang nằm, cả đang ngồi xung quanh sân đều há hốc mồm, hồi hộp, nín thở đợi chờ. Và sự chờ đợi đã được đền đáp xứng đáng: khi những lớp áo mẹ, áo con trên người cô nữ sinh được trút ra trơn trụi, rồi những lớp quần trong quần ngoài được kéo xuống ngang mông, thì cả một kiệt tác thiên nhiên mơn mởn đã hiện ra, những thứ mà tưởng chỉ thấy trên ảnh, trên mạng, trên Phây, thì nay đã có tại đây, giữa ban ngày, nơi thanh thiên bạch nhật. Nữ sinh ấy cởi đồ và tụt quần xong thì đầu cúi rạp, hai chân quỳ xuống chiếu, mông chổng lên. Cô lang Giẫm bực mình quá, lại quát:

- Nằm thẳng xuống như mọi người kìa! Ai bảo chổng mông vậy hả? Cứ chổng vậy bảo sao chả lệch đốt sống đít!

Nữ sinh lại ngoan ngoãn như con mèo, duỗi đôi chân ngọc ngà, nằm thẳng xuống. Dù đang nằm sấp, nhưng tôi vẫn ngoái đầu lên xem được cảnh đó từ đầu đến cuối, và giờ người tôi vẫn đang rạo rực, toàn thân nóng hổi. Tôi thấy cơ thể mình hình như bị đẩy lên cao hơn, chênh vênh, nghiêng bên này, ngả bên kia. Có lẽ tôi đang nằm đè lên một cái vỏ chai bia ai uống xong vứt lung tung thì phải, dù rõ ràng là lúc đầu nằm xuống tôi không hề thấy cái vỏ bia đó.

Có lác đác vài gã – dù chưa tới lượt được cô lang giẫm lên người, nhưng đã lồm cồm bò dậy, mặc áo, kéo quần, lủng lẳng bước ra phía ngõ. Tôi đoán là mấy gã ấy tới nhờ cô lang chữa bệnh liệt dương, nhưng chưa kịp chữa thì bệnh đã khỏi rồi, nên mới ra về sớm.

Cô lang Giẫm bắt đầu chữa từ đầu hàng. Mỗi người đều được cô giẫm cho vài ba phát vào lưng, vai, đùi, mông, bất kể là bệnh gì. Trong lúc nằm chờ tới lượt giẫm, tôi có trò chuyện với một bác trai bên cạnh. Bác kể rằng nhà bác ở tít trên miền núi xa xôi, nhưng nghe danh cô lang đã lặn lội xuống đây. Bác cũng bị cái bệnh lệch hòn dái giống tôi. Bác bảo khi leo lên núi rất dễ bị trượt chân. Như người ta trượt thì với tay bám vào mỏm đá là xong, còn bác mà trượt thì nếu không nhanh tay sẽ lập tức bị hòn dái lệch ấy nó lôi xuống vực ngay! Mấy bận suýt chết rồi...

Cô lang Giẫm đã giẫm tới chỗ chúng tôi! Theo thứ tự thì xong bác dái lệch đó là sẽ đến lượt tôi. Khi cô lang Giẫm hỏi bác ấy bệnh gì, thì bác ấy khá ngại ngùng, cứ ấp úng, ngập ngừng:

- Có cần thiết phải nói tên bệnh không cô? Tôi thấy bệnh nào thì cô cũng giẫm giẫm vài cái lên người thôi mà! Có khác gì nhau đâu!

Nghe vậy, cô lang Giẫm có vẻ không vui, nhưng vẫn cố kìm giọng:

- Tuy động tác giẫm giống nhau, nhưng tác dụng lại khác nhau đó bác! Như cậu này bị tiêu chảy thì tôi giẫm cho cứt thụt vào; anh kia bị táo bón, thì tôi giẫm cho cứt chui ra. Giẫm bao nhiêu cái, mạnh hay nhẹ đều phải tính toán khoa học cả. Giẫm nhẹ quá cứt sẽ không sợ, sẽ gan lì nằm im một chỗ; giẫm mạnh quá thì cứt sẽ lại vãi luôn ra...

Bác dái lệch nghe cô lang phân tích hay quá thì không dám ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn vạch dái cho cô lang xem rồi mô tả cụ thể bệnh tình của mình. Cô lang sau một hồi quan sát và vần vò thì mới nhẹ nhàng hỏi nhỏ:

- Giờ tôi sẽ chữa cho hai viên bằng nhau. Bác muốn cho viên nhỏ to lên, hay viên to nhỏ xuống?

- Dạ! Cho viên nhỏ to lên được thì tốt quá!

Cô lang nghe vậy thì bảo bác dái lệch nằm ngửa, dạng chân ra. Rồi dặn dò:

- Bác cố chịu đau tí nhé! Giờ tôi sẽ giẫm chân đạp liên tục vào hòn nhỏ để cho nó sưng lên bằng hòn to thì thôi.

Dứt lời, cô lang Giẫm giơ chân lên và đạp liên hồi. Bác dái lệch bị hai anh trợ lý lực lưỡng của cô lang giữ chặt nên ra sức vùng vẫy, gào thét dữ dội. Cô lang mặc kệ, vẫn đạp thật lực. Bỗng bác dái lệch rú lên, và liền sau đó, tiếng gào thét của bác im bặt, ứ lại, như thể bị ai đó chẹn vào họng...

- Thọt dái lên cổ rồi! Thọt dái lên cổ rồi! – Tiếng ai đó hô thất thanh.

Quả đúng vậy! Hòn dái nhỏ của bác dái lệch bị đạp mạnh quá đã chạy lên cổ từ lúc nào. Mọi người đều hoảng sợ, nhưng cô lang Giẫm thì không, bởi kinh nghiệm nhiều năm chữa bệnh khiến cô luôn giữ được một sự điềm tĩnh đến lạnh lùng ngay cả khi nguy cấp nhất. Cô lang không đạp dái nữa mà đi vòng lên trên, rồi giơ chân đạp túi bụi vào cổ của bác dái lệch. Thật kỳ diệu, hòn dái lại chui xuống phía dưới. Cô lang lại đi vòng xuống, lại đạp. Bác dái lệch không vùng vẫy, kêu than gì nữa, bác đã ngất lịm, nằm thẳng cẳng rồi...

Tôi bừng tỉnh, vùng dậy, cuống cuồng kéo quần, mặc áo, chạy vụt ra ngoài, vừa chạy vừa ngoái loại xem hai anh trợ lý lực lưỡng kia có đuổi theo tôi không. Bệnh của tôi không khác gì bệnh của bác dái lệch, và không có lý do gì để cô lang Giẫm phải sử dụng hai phương pháp chữa bệnh khác nhau cho cùng một loại bệnh.

Thực ra, những người tìm đến với cô lang Giẫm không đáng trách. Bởi hầu hết họ đều là những người mắc bệnh hiểm nghèo đang chờ chết. Với những người đó thì họ (hoặc gia đình họ) sẵn sàng bám víu và làm tất cả để có được một niềm tin, một tia hi vọng sống. Người đáng trách ở đây là những kẻ đã kiếm tiền dựa vào sự tuyệt vọng của những người chờ chết. Người đáng trách ở đây là những người đáng ra phải hành động, phải lên tiếng để cho đồng bào của mình hiểu rằng đâu là là sự thật, và đâu là sự mù quáng!

Nếu đã biết chắc rằng đó là một sự viển vông, thì tôi tin, sẽ không còn nhiều người lao theo nữa!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Fanpage: https://facebook.com/truyencuoibua
Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/dinhlong82

Người nổi tiếng



Từ khi Tòng đua đòi viết lách và phát hành được vài quyển sách vớ vẩn đến giờ, có ai đó – không biết vì ưu ái, hay vì một phút bốc đồng không kiểm soát được lời nói – đã gọi Tòng là “người nổi tiếng”. Tòng thực không dám nhận 3 từ đó, và cũng không muốn 3 từ đó. Bởi theo như những gì Tòng đọc trên báo chí, thì làm người nổi tiếng khổ bỏ mẹ, chả sung sướng gì đâu!

Làm người nổi tiếng thì phải vào nhà hàng sang trọng, ngồi điều hòa, mà Tòng thì lại bị cái bệnh dị ứng điều hòa: cứ vào chỗ nào có máy lạnh, nhiệt độ thấp hoặc cao hơn ngoài trời là hai bẹn Tòng (và các vùng lân cận) lại nổi mụn đỏ ửng, ngứa ngáy vô cùng. Đó là một trong hai lí do vì sao Tòng hay ngồi ở mấy quán bình dân, vỉa hè (lý do còn lại là vì không có tiền).

Làm người nổi tiếng thì phải ngồi xe hơi, hoặc không cũng phải xe tay ga xịn, trong khi Tòng bị say xe, rất sợ ô tô. Xe ga Tòng cũng không biết đi (vì không biết vào số ở chỗ nào). Đó là một trong hai lý do tại saoTòng vẫn chạy con Wave ghẻ (lý do còn lại là vì không có tiền). Nói qua về con Wave ghẻ của Tòng. Khi con xe ấy lưu thông thì dù có ở cách xa cả trăm mét cũng sẽ vẫn nghe được tiếng yếm nhựa, tiếng chắn bùn, chắn xích va vào nhau loạch xoạch, lọc cọc, đinh tai nhức óc. Việc bấm còi do đó trở nên không cần thiết, thành ra, cái xe đã nát bét, nhưng riêng cái còi vẫn mới đét.

Trường hợp ai đó bị điếc, thì cũng vẫn không khó để người đó có thể nhận biết được xe của Tòng nhờ đám khói nghi ngút phụt ra dày đặc từ ống xả với bán kính bao phủ lên tới cả kilomet. Có lần đang chạy, nghe cái yếm rơi xuống đường đánh “xoảng” một phát, Tòng lập tức dừng xe, quay lại nhưng vẫn không thể nhìn thấy cái yếm đang nằm chỗ nào vì khói quá dày đặc.

Mặt khác, thận của Tòng hơi yếu, phải đi đái liên tục. Đêm muốn ngủ ngon vẫn phải đóng bỉm; ngày nhiều lúc đang đi trên đường phải dừng xe lại, chạy vào gốc cây đái. Nếu làm người nổi tiếng, sao dám đái bậy được?

Thêm nữa, Tòng còn thường xuyên phải vào nhà nghỉ. Vào thì tất nhiên chỉ nằm ngủ đơn thuần, lành mạnh, trong sáng thôi, nhưng nếu là người nổi tiếng, sẽ bị chụp hình, post lên mạng, lên Phây, rồi vợ con biết được lại hiểu lầm, tan nát hạnh phúc gia đình!

Tóm lại, Tòng không muốn nổi tiếng, không muốn bước chân vào sâu-bíp, và luôn tìm mọi cách để tránh xa ánh hào quang danh vọng đầy lộng lẫy, xa hoa nhưng cũng không ít cạm bẫy, điêu ngoa ấy. Thế nhưng, tài năng của Tòng giống như cái kim không bọc, lâu ngày cũng lòi ra, và bởi vậy, có đôi lúc ra đường, Tòng vẫn bị một số người tinh mắt nhận ra.

Nhớ một hôm Tòng vào nhà vệ sinh công cộng. Có hai bạn (nam) đang đứng đái, thấy Tòng vào đái thì hai bạn ấy ghé tai nhau thì thào:

- Anh này hình như là Võ Tòng Đánh Mèo đấy mày ạ!

- Chắc không?

- Chắc! Nhìn cái mặt đĩ thế kia, đúng chắc luôn!

- Vậy ra xin chữ ký và chụp hình với anh ấy nhanh lên! Chả phải mày mong ngóng được gặp anh ấy từ lâu rồi hay sao?

- Nhưng tao đang đái mà!

Vẻ tiếc nuối thể hiện rõ trên mặt bạn ấy! Tiếc cũng phải, bao ngày mong ngóng gặp thần tượng, đến lúc gặp lại bận việc quan trọng, không xin chữ ký được, ai mà chả tiếc! Thật may cho bạn ấy bởi Tòng là một người khá tinh ý và thân thiện, nên Tòng lịch lãm quay sang, giọng nhẹ nhàng:

- Em cứ đái bình tĩnh! Anh cũng chưa đái xong mà! Anh sẽ đợi ở đây để ký và chụp ảnh cùng em, yên tâm chưa nào?

Nói về độ nổi tiếng thì Tòng chỉ là con muỗi, nhưng nói về độ thân thiện và nhiệt tình với fan thì Tòng tin là không ngôi sao nào ở Việt Nam, thậm chí là trên thế giới, so sánh được với Tòng.

Lần thứ hai Tòng được người hâm mộ nhận ra, ấy là hôm Tòng đi mua cá khô ở chợ. Tòng nhặt khoảng năm con, cho lên cân, được tròn 9 lạng. Bà bán cá bảo nhặt thêm con nữa, nhưng nếu nhặt thêm con nữa thì lại thành cân mốt. Tòng bảo cân mốt tính tròn một cân nhé, thì bà bán cá không chịu, bẻ đôi con cá ra bà ấy không cho, bán 9 lạng bà ấy không bán, mà lấy cả cân mốt thì Tòng không đủ tiền. Giằng co, tranh cãi mãi cả nửa buổi vẫn không xong. Cuối cùng, có bà bán đồ thờ ở hàng bên cạnh thấy vậy thì quay sang, bảo:

- Thôi! Bà tính tròn cho cậu ấy thành một cân đi! Cậu này là nhà văn đấy!

- Bà có chắc không? Nhà văn thì thường phải bẩn bẩn, xấu xấu, chứ cậu này nhìn như người mẫu ấy!

- Nhà văn cũng vẫn có người đẹp trai mà! Con gái tôi suốt ngày vào Phây đọc truyện rồi ngắm avatar của cậu này, nên tôi nhìn phát nhận ra ngay! Hồi trước, tôi rất lo lắng vì con gái tôi nghiện vào mạng xem sex, truy cập mấy cái trang bậy bạ, đồi trụy. Nhưng giờ vào mạng, nó chỉ thích đọc truyện của cậu này, không còn nghiện mấy cái phim ảnh khiêu dâm, kích dục kia nữa. Nó hiền hơn, và ngoan ngoãn hẳn ra! Đúng là văn chương có sức mạnh vô hình thật khủng khiếp, đủ sức lôi người ta ra khỏi những dục vọng, ham muốn tầm thường, và hướng người ta tới những điều thánh thiện, trong sáng, thanh tao…

- Ừ! Mà nhắc đến con gái bà mới nhớ! Năm nay nó học lớp mấy nhỉ? Lâu rồi không thấy nó ra đây chơi?

- Cháu nó mới lên lớp 9! Đợt vừa rồi cháu nó nghỉ đẻ! Không thằng người yêu nào chịu nhận là cha đứa bé, nên con gái tôi phải chăm con một mình, làm gì còn thời gian ra đây chơi!

Tới lần thứ ba thì hơi khác một chút. Đó là hôm Tòng cầm trên tay quyển sách mới xuất bản của Tòng cho một chị cùng cơ quan mượn. Vào thang máy cùng Tòng là một cụ ông người dân tộc (Tòng đoán thế, vì cụ mặc trang phục của người dân tộc, lưng đeo gùi, hông treo cái tù và to như cái sừng trâu). Thấy Tòng cầm quyển sách, mắt cụ già sáng lên:

- Cái cháu có thể cho cái cụ này mượn cái quyển sách đó được không?

Nghe cụ già hỏi, thực sự Tòng rất vui. Bởi truyện của Tòng trước giờ chủ yếu hợp với các bạn trẻ, mà phần lớn là các bạn trẻ dưới xuôi. Thế mà giờ, có một cụ già, lại là cụ già dân tộc cũng hâm mộ và thích đọc truyện của Tòng, đó quả là một niềm vinh hạnh vô bờ bến cho những người cầm bút trẻ tuổi và đẹp trai như Tòng. Tất nhiên là Tòng lễ phép đưa quyển sách bằng hai tay ra trước mặt cụ. Cụ cũng nhận quyển sách bằng hai tay, run run lật trang đầy xúc động. Thế nhưng, chưa kịp đọc được dòng nào thì cụ già ôm bụng nhăn nhó với vẻ rất đau đớn và chực khuỵu xuống…

- Cụ có sao không? - Tòng cuống quýt đỡ cụ, giọng hốt hoảng.

- Á! Đau bụng quá! Vừa rồi, cái cụ ăn cái tiết canh ở cái chợ nhà xanh, đi đến đây thì buồn ỉa quá! Ỉa ngoài đường thì sợ cái công an bắt, vào đây xin đi ỉa nhờ thì cái bảo vệ nó chỉ vào cái thang máy…

Nghe vậy, tôi ấn cho thang máy dừng lại, dìu cụ ra ngoài, đưa cụ đến tận cửa nhà vệ sinh. Cụ cảm ơn rối rít, rồi hỏi:

- Trong đó có cái giấy để chùi chưa?

- Tất nhiên là có chứ cụ!

- Vậy thôi! Trả cái cháu cái quyển sách! Cái cụ tưởng chưa có cái giấy trong cái ấy nên cái cụ mới mượn!

Nói rồi, cụ dúi cuốn sách vào tay Tòng và chạy tọt vào trong. Cụ chạy nhanh quá nên Tòng không kịp hỏi xem cụ có muốn xin chữ ký và chụp ảnh lưu niệm cùng Tòng không. Nếu cụ muốn, Tòng sẽ đợi ở đây để ký và chụp ảnh cùng cụ. Xin nhắc lại lần cuối cùng: về độ nổi tiếng thì Tòng chỉ là con muỗi, nhưng nói về độ thân thiện và nhiệt tình với fan thì Tòng tin là không ngôi sao nào ở Việt Nam, thậm chí là trên thế giới, so sánh được với Tòng.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Fanpage: https://facebook.com/truyencuoibua
Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/dinhlong82