Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Sợ vợ là sống



Anh là hàng xóm của tôi, và tôi rất ngưỡng mộ anh, vì anh là người không sợ vợ, hay nói chính xác hơn: anh luôn vượt được ra ngoài tầm kiểm soát của vợ.

Ví dụ như tôi, muốn trốn vợ đi nhậu nhẹt hay mát-xa, thì phải rào đón với vợ trước cả tuần, kiểu như: đợt này công ty nhiều dự án quá, khả năng cuối tuần phải làm thêm; bà ngoại anh Hưng trưởng phòng bị ung thư tử cung, gia đình quyết định làm phẫu thuật cắt bỏ, dù biết rằng cắt thì bà sẽ mất khả năng sinh nở. Rõ khổ! Cả phòng đang bàn nhau chuẩn bị tới thăm...


Nhưng anh thì không bao giờ phải vậy: anh thích đi khi nào cũng được; gọi anh lúc nào anh cũng "ok" (dù thực sự vợ anh cũng là một người rất ghê), bởi anh luôn tìm được lý do chính đáng để đi mà vợ anh không thể hoài nghi. Tôi ngưỡng mộ anh là vì lẽ thế!

Ở gần nhà nhau, quen biết nhau cả chục năm rồi, nhưng tôi mới chỉ có đúng 3 lần trốn được vợ để đi chơi cùng anh. Và trong cả ba lần hiếm hoi ấy, tôi đều được chứng kiến tài năng qua mặt vợ siêu đẳng của anh. Nói về khoản này, tôi tin anh là vô địch!

Lần thứ nhất là hôm đi uống bia. Tôi thích ngồi phòng điều hòa cho mát, nhưng anh nằng nặc muốn ngồi ngoài hè, ngay sát lòng đường, ngùn ngụt người xe đi lại. Đang uống thì vợ gọi, anh cầm điện thoại, nhảy ra giữa lòng đường, hô to: "Anh đang về! Đường tắc quá!". Vợ anh nghe tiếng còi xe bim bim, tiếng rú ga inh ỏi, thì quả thực, dẫu có muốn nghi ngờ, cũng không nghi ngờ nổi.

Lần thứ hai là lần tôi với anh đi mát-xa. Trời cực lạnh mà anh nằng nặc đòi chọn cái phòng có quạt trần. Đang mát-xa thì vợ anh gọi, anh tồng ngồng chồm dậy, lủng lẳng chạy ra bật quạt, số to nhất, gió phè phè, nói như hét: "Anh đang trên đường cao tốc, chạy xe xuống xưởng có việc gấp! Xong anh về ngay!".

Anh bảo anh rất thích lấy lý do đang chạy xe ngoài đường, bởi khi ấy vợ sẽ không dám hỏi nhiều vì sợ chồng mất tập trung, dễ gặp nguy hiểm. Còn tôi, tôi cứ thắc mắc nếu trong trường hợp không ngồi ngoài vỉa hè, cũng không có quạt để bật, thì anh sẽ dùng mánh gì để qua mặt vợ? Và tôi đã có câu trả lời trong lần thứ 3. Đó là lần tôi trốn vợ để cùng anh đi đánh bạc.

Địa điểm đánh bạc là một ngôi nhà cấp 4 cuối ngõ, rất yên tĩnh và kín đáo. Ván bạc đang hồi căng thẳng thì điện thoại anh reo. Vợ gọi. Anh bình tĩnh lấy điện thoại ra, giọng trịnh trọng như đang phát biểu tại đám ma: "Đang họp". Nhưng có vẻ như vợ anh không tin, vì lại nghe anh nói thêm: "Đã bảo đang họp mà cứ... Đây! Không tin thì nói chuyện với anh Bình đi!". Nhanh như cướp, anh móc túi lôi thêm cái điện thoại nữa ra, bật file ghi âm có giọng của anh Bình, mở loa ngoài, và dí sát hai cái điện thoại vào nhau: "Bọn anh đang họp, yên tâm chưa? Lát họp xong anh bảo nó gọi lại cho em!". Nghe đúng giọng anh Bình rồi, vợ anh mới chịu cúp máy...

Nhưng chỉ được một lát, hình như linh cảm có gì đó chưa ổn, vợ anh lại gọi và đòi nói chuyện thêm với anh Bình. Tôi nghĩ anh quả này chết chắc rồi! Nhưng không, anh vẫn rất bình tĩnh, một tay giữ cuộc gọi với vợ, tay kia lại móc túi lôi điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi anh Bình. Anh Bình nghe máy. Lúc này, cả hai chiếc điện thoại đều được anh bật loa ngoài. Rồi anh áp hai chiếc điện thoại lại gần nhau để vợ và anh Bình nói chuyện...

Tôi đã nói rồi: về khoản qua mặt vợ, anh là vô địch!

Chiều qua, tôi đang nhặt rau ở sân thì anh thò đầu vào, hỏi: "Đá phò không? Cái nhà nghỉ gần công ty anh vừa tuyển được mấy em trẻ và ngon lắm!". Tôi trả lời đầy tiếc nuối: "Anh báo gấp quá, em chịu rồi! Giá anh bảo trước một tuần thì may ra!". Anh bĩu môi: "Đồ sợ vợ!", rồi anh khoác cái túi vợt cầu lông lên vai, buộc lại cái dây giầy thể thao, hăm hở chạy đi. Dạo này, chiều nào cũng thấy anh xách vợt cầu lông, quần soóc, áo phông; tưởng anh đi tập, ai ngờ, lại là mánh mới của anh...

Tối, lúc tôi đang rửa bát thì anh mới đi tập về. Vợ anh đứng đợi anh ở cổng tự lúc nào. Thấy anh, vợ hất hàm hỏi: "Hôm nay tập vui không?". Anh trả lời: "Vui, nhưng mệt, vì đối thủ hôm nay trẻ, dai sức, tấn công dồn dập, anh đỡ không kịp, bị lông nó chọc vào mồm, rát quá!". Vợ anh hỏi lại: "Lông gì?", anh bảo: "Lông cầu chứ lông gì!". Vợ anh tức thì giật luôn cái túi đựng vợt cầu lông trên vai anh xuống, kéo khóa rồi lôi từ trong đó ra cái chổi quét nhà. Lúc này anh mới ngã ngửa: hóa ra, vợ đã tráo cái vợt cầu lông của anh bằng cái chổi từ lúc nào mà anh không biết. Anh cuống cuồng giải thích, van xin rối rít, nhưng không kịp nữa rồi, vợ đã vung cán chổi lên đập anh tới tấp, rồi vợ lôi xềnh xệch anh vào trong nhà, đóng chặt cửa. Từ lúc đó, tôi không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe tiếng "bốp bốp", "hự hự", rồi tiếng anh kêu khóc...

Sáng hôm sau, anh nhắn tin cho tôi, nhờ mua giúp anh cái bánh mì và bao thuốc lá. Tôi hỏi: "Sao anh không tự mua?", anh bảo: "Vợ nhốt anh ở trong nhà, không cho ra ngoài. Với cả mắt anh sưng húp, không nhìn thấy đường; chân anh tím bầm, không sao bước nổi".

Lúc tôi đưa bánh và thuốc qua song cửa cho anh, anh nhấp nháy con mắt sưng u, mấp máy đôi môi sưng vều, thều thào:

- Mấy con bé nhân viên mới ở cái nhà nghỉ đó công nhận ngon em ạ! Có muốn trốn vợ ra đó thử tí không, anh chỉ mánh cho?

Nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì, anh lại gạt đi: "Mà thôi, em đừng thử nữa! Anh em mình phải có một người được tại ngoại, chứ nếu cả hai cũng bị đánh đập, giam cầm thì lúc anh đói, anh thèm, ai sẽ mua bánh, mua thuốc cho anh?"...

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Nghĩa địa vui



Vì cái nghĩa địa cũ cuối làng đã quá tải, nên làng tôi mở thêm một cái nghĩa địa mới ở đầu làng. Và thật đen đủi, tôi là người đầu tiên khai trương cái nghĩa địa mới này.

Một bãi đất hoang trống hoác, trụi trơ, cỏ chưa kịp mọc, lẻ loi độc mỗi ngôi mộ của tôi: buồn khôn tả xiết! Nhưng cũng may là chỉ khoảng hai tháng sau, cái bãi hoang vu đã đón thêm gần năm chục ngôi mộ nữa, khiến khu nghĩa địa này nhộn nhịp hơn lên đôi chút! Mới chiều nay, thêm một ngôi mộ mới nữa, chôn sát cạnh mộ tôi.


Lúc chập tối, định qua mộ hàng xóm mới ấy chơi, nhưng lại nghĩ: "Bác ấy vừa chôn xong, chắc còn mệt", nên lại thôi! Thế mà tới nửa đêm, ngó sang, tôi vẫn thấy bác hàng xóm ấy loay hoay với mớ quần áo, tủ lạnh, tivi, ô tô Camry, và một đống tiền ngập lối đi...

- Cần em giúp gì không bác? - Tôi chủ động bắt quen đầy thân thiện.

Bác nghe vậy thì quay ra mừng rỡ, rồi bác nhờ tôi đánh hộ con Camry vứt ra bãi rác. Bác bảo bác say xe, ngửi mùi ô tô đã sợ, vậy mà không hiểu sao mụ vợ vẫn đốt xe xuống. Hơn nữa, giờ bác là ma rồi, thích đi đâu thì chỉ nhún chân nhẹ một cái là bay vèo vèo, công đâu mà lấy xe ra cho mệt! Chuyện này không có gì lạ! Ở cái nghĩa địa này, mộ nào cũng có xe, nhiều người lúc sống xe máy chả có, ngày ngày lọc cọc xe đạp đi bán hàng rong, vậy mà chết xuống đây chưa đầy một hôm đều có xe hơi hết, và đều vứt ra bãi rác, chả ai đi, cũng vì lý do như vừa rồi bác nói. Thế mới biết: có những thứ mà lúc sống người ta thèm khát, cố gắng sở hữu cho bằng được, thì khi chết đi, nó lại trở thành phù du, vô nghĩa!

Tôi cũng nhắc nhở bác là hôm nào rảnh thì về báo mộng cho vợ, bảo vợ đốt ít ít tiền thôi, khi nào tiêu hết thì hẵng đốt tiếp, chứ đốt nhiều thế này, để cả đống tiền mặt trong mộ: nguy hiểm lắm! Nghĩa địa này có nhiều con ma đói lang thang, nó thấy mình ở trong mộ một mình với cả đống tiền mặt, nó vào nó chém chết rồi nó cướp tiền thì khổ!

Dọn dẹp xong xuôi, bác hàng xóm mời tôi xuống mộ bác uống nước. Mộ mới có khác, vẫn còn phang phảng mùi nhang trầm nồng nàn quyện với thứ hương hăng hắc của những bông cúc vàng chưa héo, tết chen chúc trong những vòng hoa diêm dúa quây vòng quanh mộ. Khi tôi hỏi bác chết vì lý do gì, thì bác bật khóc tu tu, nức nở:

- Tôi đang đi xe máy rất chậm thì có đứa con gái đi bộ cũng rất chậm trên vỉa hè, nó mặc áo hai dây cổ trễ, không đeo coóc-sê, vừa đi vừa chỉnh dây giầy, nên tôi mất lái, quệt phải đầu xe của hai cô gái!

- Và bác chết?

- Chưa! Hai cô gái đó xuống xe, rút dao đâm, lúc ấy tôi mới chết!

Những ký ức hãi hùng lại ùa về, và bác lại khóc nấc lên! Rồi bác tự trách mình rằng, giá hôm đó bác không đi xe máy mà đi taxi thì chắc đã không chết oan uổng như thế. Tôi nghe vậy thì lắc đầu, thở dài, an ủi: "Cũng không nói trước được gì đâu bác ạ! Như em đây, đang ngồi nhâm nhi trà đá bên đường, bị ô tô điên nó leo vỉa hè, húc cho bay lên ngọn cột điện - chết; đầu bãi kia có chị đi xe đạp, bị bê tông và cần cẩu trên cao rơi trúng người - chết; giữa bãi thì có bác đang ngồi trong taxi bị thân cây đổ từ bên đường đè cho bẹp dúm - chết; cuối bãi có cháu đi tiêm phòng, bị tiêm nhầm vắc-xin - chết; rồi có ông nằm trong bệnh viện, bị quạt trần lao ụp vào đầu - chết! Có anh khỏe như trâu, bỗng đùng một ngày phát hiện ung thư, lăn quay ra chết! Con người chào đời theo một cách giống nhau là chui ra khỏi lỗ, còn khi từ giã cõi đời, có vô vàn cách để đưa người ta xuống lỗ".

Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng chân người chạy huỳnh huỵch phía bên kia đường làng, tiếng gậy gộc, ống tuýp, dao kiếm leng keng, tiếng truy đuổi, chửi bới, gào thét: "Chém chết mẹ nó đi! Không cho nó thoát! Chém chết mẹ nó đi...".

Rồi tiếng ai đó khóc hu hu... tiếng xe cứu thương ú ú... rồi không gian chìm vào tĩnh lặng...

Ngày mai, nhiều khả năng, nghĩa địa chỗ tôi lại mọc thêm vài ngôi mộ mới, lại thêm nhộn nhịp, đông vui! Những hồn ma ở nghĩa địa này như tôi thêm vui, chỉ có người trần gian là thêm tiếng thở dài...

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Mả bố thằng bán sim



Vợ tôi có tính ghen, và rất hay kiểm tra điện thoại của chồng. Có đêm, hai vợ chồng đang ngủ, vợ bất ngờ vùng dậy, chạy xộc ra ngoài. Tôi tưởng vợ bị ma làm, hay mộng du gì đó, nhưng không phải, mà là vợ nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại của tôi để trong túi quần, vứt ngoài phòng khách. Rồi có lần tôi vào toa-loét, thấy mùi khó chịu bốc lên nồng nặc, nhìn vào mới biết vợ đi ị quên xả nước, tôi liền nhắc nhở thì vợ cãi: "Đã ị xong đâu mà xả". Nói rồi, vợ vứt phịch cái điện thoại của tôi xuống ghế, chạy vào ị tiếp.


Thấy vợ vất vả quá, nên mỗi khi vợ chuẩn bị đi ngủ hoặc đi ị, tôi đưa luôn điện thoại cho vợ, để vợ đỡ phải hớt hải chạy đi chạy lại, trượt chân ngã lại khổ. Tất nhiên, tôi tự tin như vậy là bởi tôi đã quán triệt nghiêm khắc với các gái rằng: cấm nhắn tin, chat chít, gọi điện cho tôi trong khoảng từ 6h chiều hôm trước đến 8h sáng hôm sau - vì đó là lúc tôi đang làm người chồng ngoan, người cha tốt.

Nhưng là đợt trước thôi, chứ đợt này, vợ chán rồi, bởi điện thoại rung 10 lần thì có tới 9 lần là bọn spam bán sim. Vài ba hôm đầu vợ còn kiên nhẫn kiểm tra, từ hôm qua đến nay thì vợ đã nản hẳn...

Như sáng nay ấy, vẫn đang ngủ ngon thì lại nghe điện thoại tít tít, tôi cứ nằm xem phản ứng vợ ra sao, thì chỉ thấy vợ ngáp dài, mắt chẳng thèm mở, mồm chửi bâng quơ: "Mả bố thằng bán sim! Sáng sớm đã không yên với chúng mày!", rồi vợ trở mình, quấn chăn ngủ tiếp...

8h, tôi đến cơ quan, thấy Trinh đã đợi sẵn trước cổng, mặt hằm hằm: "Sao lúc sáng em nhắn tin anh không thèm trả lời?". Tôi nghe vậy thì cuống cuồng mở điện thoại, kiểm tra lại tin nhắn. Đúng là tin của Trinh thật: "Xin lỗi vì nhắn cho anh vào giờ này, nhưng em chậm kinh 10 ngày rồi! Vừa thử que xong, 2 vạch rưỡi! Tới chỗ em ngay!".

Tôi đọc xong tin nhắn thì quỳ thụp ngay xuống đất, chắp tay khấn vái liên hồi: "Đội ơn các anh bán sim! Dù cả thiên hạ chửi các anh, nhưng riêng em xin đội ơn các anh. Nếu không có các anh thì hạnh phúc gia đình em đã tan tành rồi! Đội ơn các anh bán sim!".

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng Đánh Mèo tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Đàn bà và bàn là

Sáng nay 20/10, trước khi đi làm thì vòng tay qua ôm vợ, giọng tình cảm:

- Em yêu thích quà gì? Chiều về anh mua cho!

- Thôi! Không cần đâu!

Ôi đệt! May quá! Đang lúc hết tiền! Không ngờ vợ mình dạo này tiến bộ thế, biết hiểu và cảm thông cho chồng. Cũng phải, vợ chồng với nhau rồi, sống với nhau bằng tấm lòng là chính, chứ quà cáp chỉ là hình thức, quan trọng gì!

Thế nhưng đến trưa, lại nhận được tin nhắn của vợ: “Anh ơi! Em bị rách ti rồi!”. Mình nóng mặt nhắn lại: “Tại sao? Thằng Bin đã cai sữa rồi! Còn anh, cả tuần nay chưa đụng tới. Tại sao rách?”. Vợ bảo: “Tại cái coóc-sê, nó cũ rồi, cái khung sắt lòi ra, chọc vào”.


Đọc xong tin mà tay chân mình rụng rời. Không phải vì tiếc cái ti, mà vì không biết xoay đâu tiền để mua coóc-sê mới cho vợ đây! Sống với vợ bao nhiêu năm nên mình hiểu, vào những ngày đặc biệt như 20/10 này, nếu vợ đã nhắn như vậy mà tối về vẫn không có quà thì đừng hòng bước vào nhà.

Mình đành lân la sang bàn bên cạnh, hỏi thằng em:

- Ê! Có tiền không? Cho anh vay mấy lít!

- Anh vay làm gì?

- À! Mai anh phải về quê thay áo cho cụ ngoại!

- Thay áo là sao anh?

- Tức là làm lễ bốc mộ ấy!

Thằng em được cái thật thà, nghe mình nói vậy thì tin ngay, móc ví đưa cho mình 5 lít. Đúng lúc này thì điện thoại nó có tin nhắn. Thằng em mở máy ra đọc, nhưng mình thấy nó nhăn nhó, chau mày, mặt đầy khó hiểu. Rồi nó đưa điện thoại của nó cho mình, ý muốn nhờ mình dịch hộ. Thì ra là tin nhắn của bạn gái nó, toàn những ký tự @$#% rối rắm, lằng nhằng. Mình chịu, không dịch được, rồi bảo nó gọi lại cho bạn gái hỏi xem sao. Thằng em lập tức gọi ngay, nói xong, nó cúp máy, thở dài: “Điện thoại bạn gái em bị hỏng rồi, phím cứ loạn cả lên, không nhắn tin được”.

Mình nghe vậy thì móc tờ 5 lít ra trả lại cho nó, bảo:

- Thôi, anh đi vay người khác cũng được! Trả lại tiền em để em lo mua quà cho bạn gái! Nó nói vậy tức là nó muốn em tặng điện thoại cho nó đấy!

- Thật vậy hả anh? Thích sao không nói thẳng mà lại phải vòng vo lằng nhằng vậy?

- Thế mới là đàn bà, chứ nếu không thì đàn bà đã là cái bàn là. Cái bàn là thì sờ phát là biết nó đang nóng hay nguội, đủ nhiệt nó sẽ báo, rút điện nó sẽ tắt. Rất dễ hiểu! Còn đàn bà, ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng hừng hực, lên xuống, mưa nắng, khô ẩm thất thường, nhìn vậy mà lại không phải vậy! Hiểu chưa?

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng Đánh Mèo tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Trăng trong phố



Ông yêu! Làm quen với chốn đô thành xa lạ và xa hoa này đã được 5 ngày, nhưng tôi vẫn rất nhớ nhà, nhớ quê, nhớ khóm mía, vườn rau, nhớ hàng cau, gốc sắn, nhớ cánh đồng khô cằn một sương hai nắng, nhớ con lợn, con bò, và tất nhiên là cả nhớ ông! Cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, chứ ở tuổi này rồi, có ai muốn xa vợ xa chồng mình để đi làm ô-sin cho thiên hạ?


Ông có thấy những dòng chữ tôi viết cho ông rất nguệch ngoạc không? Bởi hôm đầu tiên chưa quen dùng vòi nước nóng, tôi bị nước xả bỏng tay, đến hôm nay vẫn còn rát, còn đau run rẩy. Ông có thấy tờ giấy tôi dùng để viết thư này lấm lem, loang lổ? Bởi hôm thứ hai chưa quen dùng vòi nước lạnh, tôi bị cảm ngấm vào người, đến hôm nay nước mũi vẫn chảy sụt sùi, nhỏ xuống tong tong từng đợt không thôi…

À! Mà mới lên thành phố có vài ngày nhưng tôi đã biết tiếng Anh rồi đấy! Tôi học lỏm được khi bà chủ dạy con trai học trong phòng, đọc thử ông nghe nhé: Tôi là ai; Ta là mi; Họ là dây; Chúng ta là ớt; Giúp là hiếp; Giết là kêu… Con trai ông bà chủ mới học lớp một, tiếng Việt còn ngọng líu ngọng lô, nhưng tiếng Anh thì đã nhuần nhuyễn, bi bô, xì xồ như người bản xứ.

Con trai ông bà chủ đương nhiên là người thành phố xịn, từ lúc chào đời đã quen nhung lụa giàu sang, nhưng nhìn cậu ấy đeo cặp đến trường, sao tôi cứ thấy giống một người dân tộc đang lên núi làm nương, bởi cái cặp to như cái gùi trĩu nặng đựng đầy sách vở, đựng đầy những kỳ vọng, những giấc mơ được xây nên bởi cha, bởi mẹ, những giấc mơ đè nát bẹp tuổi thơ…

Hôm trước, thấy bà chủ cuống quýt gõ cửa nhà hàng xóm, kêu: “Chị ơi! Nhà em mất mạng rồi!”. Chị hàng xóm lập tức kiểm tra, và cũng kêu rối rít: “Nhà chị cũng thế! Mất mạng rồi em ơi!”. Tôi cũng lấy làm lạ, nhà có bốn người, vẫn đầy đủ cả, có chết ai đâu mà kêu mất mạng?! Nhưng nhìn vẻ mặt thất thần của họ, tôi không dám tin là bà chủ và chị hàng xóm đang đùa.

Rồi đến hôm qua, tôi mới hiểu, mạng là cái để giúp cho ông chủ, bà chủ, và mọi người có thể vào chơi được trên điện thoại, trên máy tính, tivi… Ở đây được 5 ngày thì tôi đếm đã có 3 ngày ông bà chủ cãi nhau, vì chuyện ghen tuông gì đó, liên quan đến cô nào đó trên mạng, trên Phây; ở đây được 5 ngày nhưng tôi đếm mới chỉ có một lần cả nhà ông bà chủ ngồi được quây quần cùng nhau trò chuyện, cũng chỉ có một lần bà chủ sang được nhà chị hàng xóm hàn huyên, và thật tình cờ, tất cả đều đúng vào hôm mất mạng.

Sáng nay xem lịch, tôi giật mình khi biết hôm nay là rằm! Ở quê, những ngày này trăng sáng lắm, ngửa mặt nhìn trăng là biết được tháng ngày. Còn ở đây, trăng trở thành một thứ bị thờ ơ, hững hờ và gần như vô nghĩa. Không biết thêm một thời gian nữa sẽ thế nào, chứ hiện tại, tôi cảm thấy mình giống như một vầng trăng lạc chân trong phố, lọt thỏm sau những tòa nhà chọc trời ngùn ngụt, và mịt mờ bởi những ánh đèn cao áp sặc sỡ, long lanh…

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO