Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Phượt



Sáng nay ra đường, gặp đoàn phượt, cả trai lẫn gái, đang dừng xe đứng đái thành hàng, tôi hỏi phượt đi đâu đấy, bọn nó bảo lên Tây Bắc, làm tôi nhớ lại chuyến phượt thật khó quên của thời sinh viên, khi tôi và hai thằng cùng lớp nữa cũng phóng xe máy lên thám thính, à nhầm, thám hiểm vùng núi Tây Bắc đầy xa xôi, quyến rũ và đầy gọi mời ấy...


Sau cả ngày trời chạy xe mỏi rã rời, 3 thằng tôi dừng chân trước một con đèo tuy nhỏ nhưng cong, dài và rậm rạp, um tùm lắm. Nắng chiều vàng rực trên mỏm núi, đổ lênh láng trên những sườn đá nghiêng nghiêng, chảy tràn xuống con đèo ngoằn ngoèo, khiến nó trông giống như sợi dây thừng dát kim óng ánh đang bện chặt lấy những tảng núi chênh vênh...

Ba thằng tôi quyết định không nghỉ lại mà sẽ tiếp tục vượt đèo đêm, dù biết rằng vượt đèo đêm là sẽ đối mặt với bao hiểm nguy, trắc trở. Nhưng hồi ấy chúng tôi chả còn biết sợ gì, khi mà sức trẻ và sinh lực lúc nào cũng tràn trề, nhỏ ra thành từng giọt dầm dề...

Chúng tôi lò dò đi xuống một bờ suối gần đó, trước là để đái một cái, sau là để rửa tay chân mặt mũi cho khoan khoái, lấy khí thế trước khi băng đèo. Nhưng chưa kịp đái, mới chỉ kịp kéo khóa quần, thì cả ba chúng tôi đã nóng ran, cứng đờ hết cả người, bởi cách chúng tôi một đoạn không xa, 3 em sơn nữ trắng phau như lợn cạo đang tắm truồng, đùa giỡn nhau dưới làn nước suối trong veo: em thì nghịch ngợm cắm đầu trồng cây chuối; em lại miệt mài ưỡn người tập bơi ngửa hăng say; em nữa thì chắc chưa biết bơi, đành rụt rè đứng ở quãng nông hơn, nên nước chỉ sóng sánh, dập dềnh quanh bẹn...

Thường, muốn đái được, chúng tôi phải thực hiện hai công đoạn là kéo khóa và lôi súng ra. Tuy nhiên, lúc đó, chúng tôi mới chỉ thực hiện được công đoạn một thì đã chết đứng luôn rồi, ấy vậy mà không hiểu sao cái công đoạn hai nó đã tự động diễn ra tự lúc nào. Dù hai công đoạn đã xong, nhưng chúng tôi không thằng nào dám đái, bởi nếu đái lúc ấy thì chẳng khác nào tự đái vào mặt mình...

3 thằng tôi nhìn nhau như muốn nói điều gì đó, và cuối cùng, tôi là người lên tiếng: "Tự nhiên tao thấy người bồn chồn, râm ran, có lẽ là điềm báo chẳng lành, bởi thế, tao nghĩ, chúng ta không nên vượt đèo đêm, sẽ lành ít dữ nhiều". Hai thằng kia nghe vậy thì cũng gật gù, tỏ ý đồng tình, rồi một trong hai thằng tiếp giọng: "Chúng mày nhìn đi, bốn phía chân trời trong xanh văn vắt, không gợn bóng mây, ấy là báo hiệu một đêm không bình yên".

Sau khi thống nhất tư tưởng, chúng tôi quyết định sẽ tìm một nhà dân nào đó gần đấy để nghỉ qua đêm, ăn uống lấy sức, sáng mai sẽ vượt đèo. Vậy là đợi cho 3 em sơn nữ ấy tắm rửa xong xuôi, lau người đầu cuối, mặc váy áo đàng hoàng, 3 thằng tôi mới yên tâm lồm cồm bò lên đường, trèo lên xe nổ máy...

Chúng tôi đi chầm chậm, chầm chậm, và rẽ vào một con đường nhỏ lạo xạo đá sỏi dẫn lên lưng đồi, nơi có một ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong những bụi lau dại cao vút, um tùm...

Người dân tộc quả thật rất hiếu khách. Bác trai chủ nhà niềm nở mời chúng tôi vào, rồi rót nước, pha trà, nhiệt thành như chào đón một người bạn thân ở xa lâu ngày không gặp. Tuy nhiên, vừa nuốt ngụm trà khỏi cổ, mắt ba thằng chúng tôi đã trợn ngược, mồm há ra, không phải vì trà có độc, mà vì từ phía cửa, ba em sơn nữ vừa tắm truồng ngoài suối hồi nãy đang lục tục đi vào. "Ôi ĐM! Thì ra 3 em đó là con gái của bác chủ nhà. Đúng là ông trời khéo trêu ngươi chúng tôi quá!".

Bác chủ nhà gọi 3 cô con gái cưng lại, giới thiệu tên từng đứa một. 3 thằng tôi cũng nghe, nhưng nói thực là đéo nhớ được tên em nào cả, vì lúc ấy, đầu óc chúng tôi còn mải quay cuồng, mụ mẫm với 3 kiệt tác của tạo hóa đang ngồn ngộn phơi ra trước mặt - nhất là khi 3 cái kiệt tác ấy vừa tắm xong, vẫn còn ẩm ướt, khiến lớp váy mỏng bết lại trên da thịt, hằn rõ từng đường nét cong cong, lồi lõm, phập phồng đầy tinh xảo. Nghe loáng thoáng hình như bác chủ nhà còn giới thiệu rằng đó là 3 chị em ruột – thật là một lời giới thiệu rất thừa thãi, bởi nhìn 3 người họ, ai mà chả biết họ là chị em ruột. Vì sao? Vì là chị em ruột thì kiểu gì cũng có một nét đặc trưng rất giống nhau, không thể lẫn đi đâu được. Và nét giống nhau đặc trưng của 3 chị em nhà này đó chính là bộ ngực: khi 3 em ấy đứng cạnh nhau, 3 bộ ngực bằng nhau chằn chặn, đồ sộ như 6 cái bình rượu ngâm đặt trong tủ kính của một đại gia sành rượu, khiến những con ma men như bọn tôi chỉ biết nhìn mà liếm mép thòm thèm, chửa được tợp ngụm nào mà lòng đã say ngây ngất, lâng lâng...

Rồi bác chủ nhà sai 3 cô con gái cưng đi làm cơm thiết khách miền xuôi. Loáng một cái, đã thấy cơm dọn lên. Thức ăn, ngoài rau rừng, đĩa gà luộc, thì tôi thấy còn có một cục gì đó tròn tròn, đen đen, nhìn như cứt bò. Hỏi ra mới biết đó là thịt trâu gác bếp. Lạ một cái là chỉ có 7 người ăn, nhưng chủ nhà lại xếp quanh mâm tới 14 cái bát. Tôi thắc mắc với thằng bạn thì nó ghé tai tôi, thì thầm giải thích: "Người dân tộc nặng về văn hóa tâm linh, 7 cái bát thừa đó là họ xếp để mời ông bà, anh chị em và những người thân đã chết về ngồi ăn cùng mình cho vui" - nghe mà rùng hết cả mình.

Nhưng hóa ra thằng bạn tôi giải thích láo, đó là 7 cái bát để uống rượu, và bác chủ nhà đang khệ nệ bê từ trong buồng ra cái vại rượu - to như cái vại nước giải mà bà con quê tôi hay đặt kín đáo ở góc vườn, chỗ gần gốc chuối - rồi rót tồ tồ vào 7 cái bát đó. Chúng tôi rón rén ngồi xuống mâm, chưa được miếng thịt gà nào vào mồm, thì 3 em sơn nữ đã đồng loạt cầm 3 bát rượu lên, ngửa cổ, đổ vào mồm cái "ực" - nhẹ nhàng như uống nước tặng lực. Rồi 3 em ấy ngửa lòng bàn tay, chìa chìa ra phía trước, chỉ vào mấy bát rượu của chúng tôi, ý muốn nói: "Tới lượt các anh!".

Xét về tửu lượng, 3 thằng tôi thuộc dạng có máu mặt ở trường, và không có đối thủ ở khu ký túc xá, nhưng chứng kiến cảnh đó, cả 3 đều không khỏi choáng váng, bởi cái kiểu uống rượu của bọn tôi là uống du kích, uống kèm mồi, nhâm nhi ly một, chứ uống theo phong cách vỗ mặt, giáp lá cà này thì không phải sở trường của chúng tôi. Tuy nhiên, với bản lĩnh và niềm kiêu hãnh của mình, tôi không tin là chúng tôi sẽ bị hạ gục bởi 3 em sơn nữ này. Và tất nhiên là chúng tôi cũng hùng dũng cầm bát rượu lên nốc cạn.

Người đời có câu: "Nhân chi sơ tính bản thiện, mà nhân say sưa thì tính đê tiện" - quả đúng vậy! Sau khi uống được khoảng năm bảy bát gì đó, bác chủ nhà xin bỏ cuộc, và leo lên giường nằm thẳng cẳng. Lúc này, trong màn đêm tĩnh mịch, hoang sơ của núi rừng Tây Bắc, với hơi men hừng hực trong người, và trước mặt là 3 em sơn nữ ngực bự, da trắng, má đỏ hây hây, ấy là điều kiện lý tưởng cho sự tà dâm, đê tiện trỗi dậy. 3 thằng chúng tôi ngà ngà nháy mắt nhau, và chỉ vậy thôi là coi như chúng tôi đã thống nhất xong kế hoạch: chuốc cho 3 em sơn nữ này gục xuống thì 3 thằng tôi nghiễm nhiên có quyền làm bất kì điều gì chúng tôi muốn.

Nhưng thật trớ trêu, khi mà 3 em sơn nữ ấy chưa gục thì hai thằng bạn tôi đã gục trước. Chúng bò lết trên nền nhà, phì phò trèo lên giường, rồi nằm vật ra như chó ăn phải bả. Vậy là chỉ còn một mình tôi với nhiệm vụ khá nặng nề: chuốc cho 3 em sơn nữ ấy say gục.

May sao, chỉ uống thêm được khoảng nửa bát nữa thì 2 trong 3 em sơn nữ cũng xin thua, và cũng bò trên nền nhà, phì phò leo lên giường. Khi đó, tôi mới để ý quan sát hiện trường, và thấy rằng căn nhà này có một cái giường khá dài, được ngăn thành 3 khoang nhỏ bởi những tấm vải thổ cẩm mỏng giống như những tấm ri đô. Bác chủ nhà đã chiếm một khoang, hai thằng bạn tôi nằm một khoang, và 2 em sơn nữ nằm khoang còn lại.

Uống thêm một bát nữa, em sơn nữ cuối cùng cũng xin dừng cuộc chơi, và lồm cồm bò lên giường nằm cùng hai em sơn nữ kia. "Ha... ha... ha..." - Tôi cười khoái trá. Vậy là chỉ còn mình tôi trụ lại, tôi là người chiến thắng, và phần thưởng cho tôi đương nhiên là 3 em sơn nữ ngon lành đang nằm đuỗn đừ, thẳng cẳng gọi mời kia...

Tôi xiêu vẹo đứng dậy, ngả nghiêng, chao đảo tiến về phía giường của 3 em sơn nữ... Những gì diễn ra sau đó tôi xin phép không kể, vì nó thuộc về bản năng, hơn nữa, tôi cũng sợ page tôi sẽ bị report vì lí do truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy. Bạn nào tò mò và vẫn cố tình muốn biết, xin vui lòng lên Google, gõ: "làm tình tập thể", rồi click vào link mà xem thôi...

Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc bởi tiếng gà rừng gáy te te. Phía ngọn núi ngoài xa, lẫn trong những đám mây lảng vảng mập mờ, mặt trời đã đang lấp ló. Tôi ngồi dậy, và suýt nữa thì hét lên vì kinh sợ: tôi đang nằm cùng giường với hai thằng bạn tôi, tất cả đều trong trạng thái lõa lồ. Tôi đang bán khỏa thân, cái quần không biết đâu mất tiêu rồi, còn hai thằng bạn tôi: một thằng bị tụt quần xuống qua đầu gối, thằng kia khá hơn, chỉ bị tụt đến ngang đùi. Trên chiếc chiếu được dệt bằng những sợi cỏ rừng mềm mại, hiện lên những mảng loang lổ, nhầy nhụa, hệt như ai đó vừa ăn sữa chua vô tình làm đổ, và cũng ngay bên cạnh đó, còn cả một vệt máu hồng nhờ nhợ chửa kịp khô...

Chết cha tôi rồi! Lẽ nào đêm qua say quá, tôi đã vào nhầm giường, hoặc trong lúc quăng quật, tôi đã bị lăn sang giường hai thằng bạn? Tôi hốt hoảng chồm dậy, nhìn quanh: bác chủ nhà cùng 3 em sơn nữ có vẻ đã lên nương bẻ sắn trồng ngô tự bao giờ, chỉ còn lại 3 thằng chúng tôi nằm chỏng chơ trong căn nhà vắng lặng đơn sơ...

Tôi cuống quýt tìm quần, run rẩy mặc vào, rồi nhanh chóng kéo quần lên cẩn thận cho hai thằng bạn, và nhẹ nhàng lau sạch những vết bầy nhầy. Xong, tôi từ từ nằm xuống, như thể tôi đang ngủ rất say, và như chưa hề có cuộc three-some...

Sau lần ấy, hai thằng bạn tôi thề chỉ uống rượu của người Kinh, không bao giờ dám uống rượu của người dân tộc nữa. Tôi hỏi: "Tại sao?", chúng nó bảo: "Rượu người Kinh uống xong cùng lắm chỉ đau đầu, chứ rượu người dân tộc uống vào lại sinh ra đau đít".

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO

Quà 8/3



Tôi lên chức mẹ chồng đã được 4 năm. Cuộc đời con trai tôi kể từ khi lấy vợ nhìn chung là khổ, nhưng khổ nhất vẫn là vào ngày 8/3.

Tôi vẫn nhớ, vào đúng cái ngày 8/3 đầu tiên sau khi lấy vợ ấy, con trai tôi hí hửng ôm một bó hoa ly to tướng về tặng vợ. Những tưởng vợ nó sẽ sung sướng đến phát khùng, ai ngờ vợ nó nổi giận đùng đùng, nói như quát vào mặt chồng:

- Anh có biết tên em là gì không?

- Sao em lại hỏi vậy?

- Thì anh cứ trả lời đi, em tên gì?

- Em tên Dị!

- Em tên Dị, vậy mà anh lại mua hoa ly. Anh muốn chúng ta ly dị à? Muốn thì nói thẳng, sao phải mượn hoa để mà bóng gió?

Nói rồi con dâu tôi bỏ vào phòng, đóng cửa cái rầm! Và thế là vợ chồng chúng nó giận nhau!

Tới ngày 8/3 thứ hai sau khi lấy vợ, thằng con trai tôi đã tỉnh táo hơn: nó không mua hoa nữa, mà mua váy: một cái váy ngắn rất đẹp! Những tưởng vợ nó sẽ hạnh phúc đến rơi nước mắt, ai ngờ, vợ nó trợn mắt, giọng đầy chua chát:

- Anh biết chân em nhiều lông mà! Anh nhìn đi, lông chân em còn dài hơn lông nách anh. Vậy mà anh mua váy ngắn cho em? Anh muốn em bị thiên hạ dè bỉu, chê cười? Anh muốn ra đường người ta chỉ nhìn chân mà không thèm nhìn mặt em, phỏng?

Nói rồi con dâu tôi bỏ vào phòng, đóng cửa cái rầm! Và thế là vợ chồng chúng nó giận nhau!

Tới ngày 8/3 thứ ba sau khi lấy vợ, thì thằng con trai tôi đã từng trải hơn nhiều lắm rồi: nó không mua hoa, không mua váy áo nữa, mà tặng vợ một tour du lịch Đồ Sơn để hai vợ chồng cùng đi tắm biển và ăn hải sản. Tưởng vợ nó sẽ chẳng còn lý do gì để phàn nàn, ai ngờ, vợ nó mặt hằm hằm:

- Anh vẫn còn lằng nhằng với chúng nó sao?

- Lằng nhằng với đứa nào?

- Anh tưởng em không biết là anh có 3 đứa người yêu cũ quê Đồ Sơn à? Từ khi cưới nhau, em cứ ngỡ anh đã dứt tình được với chúng nó, nào ngờ... Giờ anh còn dám lấy cớ đưa em đi chơi để được xuống đó hí hú cùng chúng nó!

Nói rồi con dâu tôi bỏ vào phòng, đóng cửa cái rầm! Và thế là vợ chồng chúng nó giận nhau!

Ngày 8/3 thứ tư – tức là năm nay - sắp tới rồi, nhìn thằng con trai tôi căng thẳng, vò đầu bứt tai, vật vã mấy hôm nay mà tôi thấy chán nó quá: sống cùng vợ 4 năm rồi mà vẫn chưa hiểu được là vợ mình muốn gì và thích gì! Mà đã không biết thì cứ mạnh dạn hỏi thẳng vợ là em thích gì để anh mua tặng, thế thì vợ nào mà nỡ giận?

Đúng lúc này, lão chồng tôi từ ngoài rón rén bước vào, hai hốc mắt lão phờ phạc, hõm sâu, tay rụt rè đưa lên gãi gãi đầu:

- Bà ơi! Mùng 8/3 này bà thích quà gì để tôi mua tặng?

- Đúng là con nào bố nấy! Ông sống với tôi 40 năm rồi mà ông vẫn không hiểu được là vợ mình muốn gì và thích gì hay sao?

Nói rồi tôi bỏ vào phòng, đóng cửa cái rầm! Và thế là vợ chồng chúng tôi giận nhau!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO

King Kong



Sáng nay ngồi trà đá, tôi hỏi cô chủ quán:

- Mấy hôm nay cô đi đâu mà không thấy bán vậy?

- À! Cô về quê đóng phim!

- Phim gì ạ?


- Phim King Kong, nó quay ở quê cô mà!

- Cô đóng vai King Kong à?

- Không! Cô đóng vai quần chúng thôi! Chỉ là cảnh cả làng đang đi cấy, nhìn thấy con King Kong thì sợ quá, bỏ chạy toán loạn ấy mà!

- Đóng cảnh đó có khó không cô?

- Dễ lắm! Lão chồng cô, mỗi lần uống rượu say về là lại vác dao đuổi theo đòi chém cô, nên khi quay phim, cô cứ tưởng tượng con King Kong là lão chồng cô đang xách dao săn đằng sau, tức thì cô hoảng loạn và chạy điên cuồng. Cái này điện ảnh họ gọi là “diễn mà như không diễn”, là "đo ni đóng giày", kiểu như vai đó viết ra là để dành cho mình vậy. Đạo diễn khen cô lắm, bảo rằng cô diễn sâu, có hồn và rất xúc động!

- Vậy nếu năm tới phim King Kong đi dự Oscar, cô có nghĩ là mình sẽ đoạt giải Oscar cho hạng mục nữ diễn viên quần chúng xuất sắc nhất không?

- Thì cứ hi vọng thôi! Nhưng chắc cũng khó đấy! Vì đến như anh Lác còn mãi mới được!

- Anh Lác nào ạ?

- Anh Leo Lác Đô ấy! Đợi 20 năm mới được Oscar mà!

Cuộc trò chuyện của tôi và cô chủ quán bị ngắt ngang bởi những âm thanh rầm rầm, chát chúa. Hoảng hốt quay ra, chúng tôi thấy một chiếc ô tô mất lái, đen sì như con King Kong, đang ầm ầm phóng lên vỉa hè, lao về phía chúng tôi. Tôi và cô chủ quán kinh hãi tột độ, lập tức chồm ngay dậy, chạy vắt chân lên cổ. Tôi chưa được xem phim có cảnh cô chủ quán bỏ chạy khi bị King Kong đuổi theo, nhưng tôi nghĩ, chắc nó cũng chả khác gì nhiều so với cái cảnh tôi và cô vừa chạy ô tô điên đó đâu...

King Kong là con quái vật giả tưởng đáng sợ, tưởng như chỉ có trong phim ảnh, nhưng không, loài quái vật ấy vẫn đang hiển hiện giữa đời thường: ấy là khi một người chồng nát rượu về nhà cầm dao chém vợ; ấy là khi một tài xế nồng nặc mùi cồn trong hơi thở, không làm chủ được tốc độ, vượt ẩu, lao nhanh...

Giá mà chúng ta chỉ phải nhìn thấy King Kong trong phim, trong ảnh...

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO

Tâm sự thanh niên đa cấp



Buổi đầu tiên tôi đi làm, thật tình cờ, lại đúng vào hôm diễn ra đại hội hoa hồng của công ty. Các cụ dạy rằng: "hơn nhau tấm áo manh quần, thả rông ở trần thì của ai cũng như của ai" - quả không sai. Bộ com-lê chú rể - mua lại của thằng bạn vừa bị vợ bỏ - giúp tôi thấy tự tin hơn hẳn, đồng thời hòa nhập được dễ dàng với một rừng com-lê khác của các đồng nghiệp. Tuy nhiên, khi mà anh MC gọi những cá nhân xuất sắc của công ty lên sân khấu và công bố mức lương của họ nhận được trong tháng, thì bộ com-lê đã không thể giúp gì được tôi nữa: tôi đã sốc, và sốc rất nặng: người bét nhất là 2 tỉ, trung bình là 3, 4 tỉ, đặc biệt, có cái anh đeo cà-vạt màu cứt chó, lương của anh ấy lên tới 7 tỉ.


Lúc ấy, tôi cứ ngỡ mình đang ở Zimbabwe, nơi mà đồng tiền mất giá, và 1 tỉ chưa mua nổi bao thuốc lá; nơi mà người ta dùng tiền để chùi đít thay cho giấy vệ sinh; nơi mà các tỉ phú nhan nhản, lang thang, dặt dẹo ngoài đường, mặc quần thủng đít, bới rác, ăn xin... Nhưng không, tôi đang ở Việt Nam, nơi mà mẹ tôi dậy từ nửa đêm, còng lưng hái rau ngoài ruộng, oằn vai gánh gồng ra chợ, bán đến trưa cũng chửa kiếm nổi trăm ngàn; nơi mà những quán cơm từ thiện giá 2 ngàn đồng vẫn đông ngùn ngụt; nơi mà một chị phò hết đát, cùng đường, đói khát, sẵn sàng nhắm mắt để cho anh phụ hồ dày vò thân xác, rồi nhận về số tiền đủ để ăn bát phở... Bởi thế, tôi ngưỡng mộ những đồng nghiệp của tôi, đặc biệt là cái anh đeo cà-vạt màu cứt chó!

Đại hội kết thúc tốt đẹp trong tiếng vỗ tay rầm rầm của khán giả, à nhầm, của một rừng cán bộ nhân viên diện com-lê đứng dưới (người ta chỉ dùng từ khán giả khi xem kịch, xem tuồng thôi!). Lúc phi xe máy ra cổng, tôi thấy cái anh đeo cà-vạt màu cứt chó lương 7 tỉ ấy đang chen chúc đứng đợi xe buýt cùng một đống lố nhố những đồng nghiệp khác. Vì rất ngưỡng mộ anh, nên tôi dừng lại, hỏi nhà anh ở đâu, nếu tiện đường thì tôi xin phép chở anh về. May quá, xóm trọ của anh ấy cũng khá gần chỗ tôi, vậy là anh ấy vui vẻ vén vạt áo com-lê, nhảy tót lên xe...

Tới nơi, anh cà-vạt cứt chó bảo tôi vào phòng trọ anh ấy chơi, rồi chạy sang phòng bên cạnh xin nước mời tôi, tiện thể vay gói mì tôm. Xong, anh chổng mông, phùng mồm thổi lửa, nhóm bếp than tổ ong, đun nước, pha mì. Tôi hỏi: "Sao lương 7 tỉ mà anh vẫn đi xe buýt, vẫn ăn mì?". Anh bảo: "Bộ trưởng Thăng còn đi xe buýt được, Tổng Giám đốc Google sang Việt Nam còn ngồi vỉa hè trà đá được, thì tại sao anh lại không? Thói quen của một người đôi khi không phản ánh được đẳng cấp cũng như thu nhập của anh ta đâu em!" - Vừa nói anh vừa bê bát mì lên húp soàn soạt, rồi lại tiếp lời: "Hơn nữa, đi xe buýt và ăn mì tôm đã trở thành nét đẹp văn hóa chung của công ty ta rồi!". Tôi nghe vậy thì hốt hoảng: "Thế em mới vào làm, có cần phải đi xe buýt, ăn mì tôm để hòa chung vào nét đẹp văn hóa của công ty không anh?". Anh cứt chó bảo: "Không cần! Em hãy cứ đi xe máy, và ăn những thứ em thích. Đến một lúc nào đó, em sẽ thấy mình không còn cách nào khác là phải bán xe máy, và cũng chẳng thể ăn gì khác ngoài mì tôm. Ấy là khi em đã hòa mình vào với văn hóa của công ty ta rồi đó! Văn hóa không phải là sự cưỡng bức, ép buộc, mà văn hóa là sự tự nguyện, là sự thấm dần và thẩm thấu em ạ!" - Nói rồi, anh lại lò dò sang phòng bên cạnh mượn lọ Sunlight, hì hụi ra chỗ vòi nước đầu hồi, chổng mông rửa bát.

Tối hôm đó, nhóm tôi tập trung tại đường Quang Trung (song song và vuông góc với đường Nguyễn Huệ) để cùng nhau tuyên bố mục tiêu, rồi gào thét, hú hét “À hu! À hu!”, “Ô yes! Ô yes!” như mấy thằng điên. Tôi lần đầu được xuống đường cùng nhóm nên cực kỳ phấn khích, gào rất kinh và hét hết mình, đến nỗi vãi cả cứt ra quần. Anh trưởng nhóm ngửi thấy vậy thì động viên: “Không sao đâu! Em mới vào làm, ăn uống còn tùy tiện, lại gào hăng quá, nên vãi cứt là điều hiển nhiên. Sau này, khi em ăn mì tôm triền miên, em táo bón, thì có bôi Castrol vào, cứt cũng không vãi được!”.

Lúc cả nhóm quay về, thấy con Camry mới coóng đang đỗ bên đường, anh trưởng nhóm liền sán lại gần, tựa vào cửa xe, móc điện thoại ra tự sướng. Tôi còn chưa hiểu tại sao anh làm vậy thì đã thấy anh hồ hởi post cái ảnh vừa chụp đó lên Phây, caption rất hay: “Trong tất cả những em xe của mình thì em này là mình ưng nhất, vì phần thân trên của em ấy nhẹ, bốc đầu rất dễ!”. Rồi tiện thể, anh quay sang bảo tôi: “Em về xóa ngay mấy cái ảnh cũ trên Phây của em đi! Thay vào bằng ảnh chụp với con Camry này, rồi sáng mai anh đưa em lên mấy trung tâm mua sắm, chụp thêm ít ảnh nữa để dành post dần. Ai lại com-lê oai như giám đốc, lương tháng vài ba tỉ mà Phây toàn thấy ảnh cho lợn ăn, với cả ra đồng chăn bò, ra vườn tưới phân bao giờ”. Anh còn bảo anh có ảnh của tất cả những thắng cảnh du lịch đẹp nhất của 27 nước thuộc liên minh EU, tôi thích đi du lịch nước nào thì cứ đưa ảnh chân dung của tôi cho anh, anh sẽ ghép giúp...

Hôm trước về quê, tôi có qua chơi nhà chú Điền - là ông chú bên nội nhà tôi. Tôi cho chú Điền xem ảnh tôi đang trèo lên ngọn tháp Ép-Phen ở Pa-ri, chống đẩy trên nóc nhà hát Con sò ở Sít-ni, chú cứ trầm trồ, xuýt xoa, khen ảnh đẹp quá! Rồi khi tôi bảo lương của tôi hiện giờ là hai tỉ ba thì chú tròn mắt, há hốc mồm ra. Biết cá đã cắn câu, tôi tỉ tê rủ chú Điền về công ty tôi làm cho vui. Chú Điền cười tươi đầy hứng thú, nhưng rồi giọng lại chùng xuống: “Chú bị thoái hóa đốt sống đít, đi đứng rất khó khăn, lại thêm bệnh trĩ kinh niên, nên lúc ngồi cũng vô cùng bất tiện. Không biết, liệu công ty cháu có chịu nhận?”. Tôi cười bảo: “Nhận hết chú ơi! Công ty cháu vừa tuyển vào một anh bị liệt toàn thân, sống thực vật, chỉ nằm bất động trên giường, há mồm chờ người đút sữa. Ấy vậy mà lương của anh ấy cũng hơn hai tỉ đấy!”.

Hứng thú là vậy, nhưng khi nhắc đến khoản tiền phải nộp để được vào làm ở công ty tôi thì chú Điền lại nhíu mày. Tôi hiểu điều này, bởi nhà chú Điền là một trong những hộ nghèo nhất xã tôi. Lúc tiễn tôi ra cổng, giọng chú Điền có vẻ rất quyết tâm: “Cháu cứ về đi, chú sẽ cố xoay tiền, khi nào đủ chú sẽ báo!” - Vừa nói, chú Điền vừa lấy dây xích con chó nhà chú vào gốc cây. Tôi hỏi sao lại phải xích như vậy, thì chú bảo vì bọn trộm chó bây giờ manh động lắm, thả ra phát là chúng nó siết cổ kéo đi ngay.

Về tới nhà, tôi lập tức cởi bộ com-lê ra, rồi lấy dẻ ướt gột qua cho đỡ bẩn (đúng ra là phải giặt, vì tôi đã mặc được hơn tuần rồi, nhưng chiều tôi lại phải diện nó sang nhà mấy bác mấy cô bên họ ngoại, giặt sẽ không khô kịp). Vừa gột được vài phát thì thằng con chú Điền chạy qua nói là bố nó xoay được tiền rồi, bảo tôi sang lấy. Tôi sướng quá, lại diện bộ com-lê vào, lao đi ngay. Tới nơi, tôi thấy chú Điền cùng với một gã nào đó đang trói quặt con chó nhà chú ấy lại. Con chó rên ư ử, mồm nhỏ dãi, nằm tuyệt vọng giữa sân. Chú Điền nhìn tôi, giọng bùi ngùi: “Chú vay mấy nhà quanh đây mà vẫn chưa đủ, nên đành gọi thợ vào bán luôn con chó. Cũng hơi tiếc, vì con chó này sống rất có tình...”.

Con chó bị trói vẫn nằm đó và nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, cứ như thể tôi là thằng trộm chó vậy! Rồi mồm nó cố há ra, rít lên những tràng âm thanh vô nghĩa, như đang muốn nhắn nhủ với tôi điều gì đó. Nó tưởng tôi là đồng loại, và hiểu lời nó hay sao?

Lúc đưa tiền cho tôi, chú Điền cứ chùi chùi tay vào vạt áo, bảo: “Tay chú vừa bắt chó, dính cứt chó, nên dính cả cứt vào tiền, hơi bẩn, cháu thông cảm!”. Tôi nghĩ thầm trong dạ: "Đúng là người nhà quê, chu đáo một cách quá thể: Giờ, người đời chả coi chúng cháu như cứt, thế thì việc gì mà chúng cháu phải sợ cứt!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO

Huyết thư từ Quất Lâm



Trước tiên, chúng em - những cô gái đang làm phò ở Quất Lâm - xin khẳng định đây là bức huyết thư được viết bằng máu của chúng em: người cắt máu ở tay, người cắt ở chân, người cắt ở bẹn, người may mắn đến tháng thì không phải cắt, vì có sẵn rồi, mỗi người góp một vài giọt để viết nên được bức huyết thư này.


Như mọi người đã biết, mấy ngày gần đây, truyền thông và mạng xã hội ầm ĩ, xôn xao về vụ một cô ca sĩ bỏ chồng rồi ngang nhiên cặp kè với một đại gia đang có vợ, gây bức xúc dư luận. Chuyện đó thực sự chúng em không quan tâm vì nó không ảnh hưởng tới thu nhập của chúng em. Duy chỉ có một điều khiến chúng em không hài lòng, đó là báo chí, truyền thông, dư luận, và đặc biệt là hội các mẹ bỉm sữa, cứ liên tục gọi cô ca sĩ đó là phò. Thay mặt cho những đồng nghiệp khác đang công tác trong ngành phò trên cả nước (chúng em nghĩ là chúng em đủ tư cách để "thay mặt", vì theo như thông báo mới nhất của Tổ chức nghiên cứu và phát triển phò Liên hợp quốc thì số lượng phò ở Quất Lâm hiện nay chiếm 69% tổng lượng phò quốc gia, tức là chiếm quá bán, mà quá bán thì được quyền đại diện), chúng em nghiêm khắc đề nghị báo chí, truyền thông, dư luận, và đặc biệt là hội các mẹ bỉm sữa không được gọi cô ca sĩ đó là phò nữa, vì gọi như thế là đang xúc phạm những người làm phò chân chính như chúng em.

Tại sao ư? Trước tiên, những người làm phò chân chính ở Quất Lâm như chúng em không đi cướp chồng, không phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Thậm chí, khách đến chỗ bọn em, sau khi đã giải tỏa bức xúc, còn được bọn em khuyên nhủ là nên quan tâm tới gia đình, chăm sóc cho vợ con. Khách nghe mười lần thì cả mười lần đều thấm thía, gật đầu lia lịa. Chúng em phục vụ khách cũng rất kín đáo, tế nhị, chứ không dám công khai nắm tay khách đi du lịch, mua sắm khắp nơi.

Chúng em làm việc trên cơ sở hết lòng tôn trọng khách, đặt lợi ích của khách lên hàng đầu: có khách không thích chơi bao, chúng em lại phải ngọt ngào phân tích về nguy cơ và tác hại của các bệnh lây nhiễm qua đường tình dục khi quan hệ mà không dùng biện pháp bảo vệ; có khách để quên ví, chúng em lần theo địa chỉ, mang đến tận nhà, trao trả tận tay vợ hoặc người yêu của khách; có khách bị xuất tinh sớm, chưa cho vào đã ra, chúng em linh động giảm tiền cho một nửa - chứ chúng em không bao giờ lợi dụng, đào mỏ hay bất chấp thủ đoạn để moi tiền nơi khách.

Chúng em cũng làm việc theo mức giá đã định sẵn, giàu hay nghèo chúng em đều trân trọng và phục vụ hết mình, chẳng bao giờ phân biệt. Bởi thế, không có chuyện vì đại gia này nhiều Đô-La mà chúng em săn đón, rồi khi thấy đại gia khác lắm kim cương, bọn em lại bám theo...

Phò đã được công nhận là một ngành du lịch sinh lý hợp pháp ở rất nhiều quốc gia. Còn ở nước ta, chúng em linh cảm rằng: "ngày ấy, ngày ấy sẽ không xa xôi". Và nếu cái "ngày không xa xôi" ấy thành hiện thực, thì phò chúng em sẽ được vào biên chế, được đóng bảo hiểm xã hội, về hưu sẽ có lương, nghỉ đẻ được hưởng chế độ thai sản. Khi ấy, cùng với Holiwood - kinh đô điện ảnh, Milan - kinh đô thời trang, Quất Lâm cũng sẽ chuyển mình, trở thành kinh đô phò của thế giới.

Nói vậy để thấy, phò chúng em vẫn đáng được báo chí, truyền thông, dư luận, và đặc biệt là hội các mẹ bỉm sữa tôn trọng, đừng có cái gì cũng tùy tiện mang ra so sánh với phò! Nghe chửa?

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO