Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Nhật ký gã sở khanh



Ngày... tháng... năm...

Nay chở một em mới quen đi uống nước. Lúc về, mình lái xe loằng ngoằng, mấy lần suýt tông vào đít xe buýt. Em hỏi: "Sao vậy anh?". Mình bảo: "Chắc uống phải chai nước ngọt có ruồi, nên đang đau bụng, buồn ỉa quá". Em tỏ ra lo lắng: "Đau bụng thế chạy xe có sao không anh?". Mình bảo: "Không sao đâu em! Thằng bạn thân của anh sẽ phù hộ cho anh mà!". Em lại hỏi: "Bạn thân nào?". Mình kể: "Trước, cũng trên đường đi uống nước với thằng bạn thân về, anh cũng bị đau bụng, buồn ỉa nên lái xe loạng choạng, ngã ra đường. Anh thì không sao, nhưng thằng bạn ngồi sau thì văng ra, bị xe buýt phi tới tông chết tươi, cũng trên đoạn đường này luôn. Nay là giỗ đầu thằng bạn anh đấy! Nó chết thiêng, nên chắc sẽ phù hộ cho chúng ta về nhà an toàn". Em im lặng một lát rồi rụt rè kéo áo mình, bảo: "Hay anh tìm chỗ nào đó ỉa tạm một cái cho hết đau bụng đi, rồi hẵng về!". Tức thì, mình rẽ luôn vào cái nhà nghỉ bên đường...

Xong việc, lúc xuống quầy lễ tân trả tiền phòng, như chợt nhớ ra điều gì, em lại níu áo mình, bảo: "Hình như anh quên chưa đi ỉa!". Mình xua tay: "Khỏi! Anh hết buồn rồi! Chắc thằng bạn anh phù hộ". Nhưng em có vẻ vẫn chưa hết âu lo: "Thế nhỡ lát đi đường lại đau thì sao?". Mình lắc đầu: "Anh mệt há mồm rồi! Đau làm sao được nữa".

Ngày... tháng... năm...

Lúc sáng, Vân nhắn tin cho mình, bảo 2h chiều ra cổng trường đón em ấy đi chơi. Mình "ok". Thế nhưng đến trưa, Lan lại gọi điện bảo hôm nay Lan rụng trứng, trong người khó chịu, bực bội, muốn gặp để trút bực lên mình. Vậy là mình lại chạy tới đón Lan mà quên luôn cái hẹn với Vân. Đúng là Lan rụng trứng thật, vì vừa bước vào phòng, Lan đã đạp chân đóng cửa cái "phành", tay Lan bế thốc mình quẳng lên giường cái "uỳnh", rồi Lan lao vào mình, hai cơ thể khát tình huỳnh huỵch quyện lấy nhau, hì hụi, nghiến ngấu...

Đang cao trào thì điện thoại của mình kêu "tít tít". Mình vùng dậy kiểm tra. Là tin nhắn của Vân: "Anh ra chưa?". Mình bực bội reply: "Làm sao đã ra nhanh thế được?". Vân giọng nửa giận dỗi, nửa nũng nịu: "Hẹn người ta 2h, bây giờ là 2 rưỡi rồi mà vẫn chưa thèm ra!". Mình nghe vậy thì cũng nhẹ giọng: "Anh và đối tác đang giao dịch rất căng thẳng! Nếu anh ra sớm quá, đối tác sẽ không hài lòng!". "Ừ! Thế anh làm đối tác hài lòng xong thì lại tiếp tục ra với em nữa nhé!".

Ngày... tháng... năm...

Linh bảo chỉ khi nào mình về quê trình diện với bố mẹ em thì em mới đồng ý cho mình chén, vậy nên hôm nay, mình phải chạy xe máy cả trăm cây số để chở Linh về tận quê em ấy. Nói thật, Linh bắt mình đi xe máy về quê, chứ kể cả là bắt mình phải bò cả trăm cây số về trình diện, không chỉ bố mẹ, mà là cả lò nhà em ấy thì mình cũng chấp nhận: tại vì em Linh ngon quá, không chén được thì suốt đời này lương tâm mình sẽ day dứt khôn nguôi...

Đến nhà, Linh vừa giới thiệu mình là người yêu em ấy xong, lập tức bố Linh lôi mình đến trước ban thờ, đốt ba nén hương rồi đứng chắp tay lầm rầm khấn vái. Mình không nghe được hết bố Linh khấn gì, nhưng đại ý là báo cáo với các cụ, với tổ tiên rằng cháu Linh nhà ta đã có bạn trai rồi, nay xin đưa về ra mắt với các cụ, với tổ tiên. Xong, bố Linh bảo mình cầm mấy cây nhang cắm vào cái bát hương thay cho lời chào các cụ. Mình vừa cắm mà vừa run, không dám nhìn thẳng. Liếc trộm qua tấm ảnh của ông nội Linh đặt trên bàn thờ, thấy ông trợn ngược mắt lên nhìn, mình bủn rủn cả người, suýt rơi mẹ mấy que hương trên tay.

Lúc ăn cơm, mình cứ thấy nghèn nghẹn ở cổ, không biết có phải ông nội Linh đã nhìn thấu tâm địa mình nên hiện về bóp cổ mình hay không. Rồi cả lát sau đi đái cũng thế, cứ giật giật, lúc mạnh, lúc yếu, hệt như khi bạn đang tưới cây thì có thằng oắt con nào đó nghịch ngợm cầm cái ống dẫn nước gập đôi lại, rồi duỗi thẳng ra, rồi lại tiếp tục gập đôi lại...

Cơm xong, cả nhà ngồi uống nước ở cái bàn gỗ đặt chỗ góc sân, dưới bóng cây bưởi sai trĩu quả, mẹ Linh bảo: “Lát cô hái cho cháu mấy quả bưởi mang về làm quà biếu hai bác bên nhà nhé!”. “Dạ thôi! Bưởi của cô cứ để cho chú xơi, cháu chỉ cần xơi hai quả bưởi của em Linh nhà mình là no rồi ạ!" - Ấy là mình nghĩ thế thôi, chứ không dám nói. Nói ra, chú lại tương cho cái ấm trà vào mồm, không còn răng mà ăn bưởi...

Ngày... tháng... năm...

Nay, một em teen mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, sau đó tới sân vận động xem nhóm su su hay su hào gì đó - là nhóm nhạc thần tượng của em - biểu diễn. Mình nhắn lại, giọng buồn buồn: "Nhà anh vừa có một thành viên qua đời, mà lại là chết đột ngột, nên...". "Trời ơi! Tai nạn giao thông hả anh?". Mình trả lời: "Không! Đang đứng ngoài ngõ, tự nhiên có hai kẻ lạ mặt lao tới siết cổ chết! Giờ tâm trạng anh đang rất hoang mang, không muốn đến những chỗ đông người, ồn ào". "Vậy anh thích đến những chỗ như thế nào?" - Em teen hỏi. Mình bảo: "Anh muốn một nơi yên tĩnh, riêng tư, vắng vẻ để có thể tĩnh tâm lại sau những chuyện hãi hùng vừa xảy ra". "Ừm! Vậy cũng được". Chỉ chờ có thế, mình lập tức dắt xe rồ máy lao tới đón em...

Xong việc, em đưa tay kéo tấm chăn mỏng che hờ bờ vai trần mai mảnh, rồi gục đầu lên ngực mình, giọng thủ thỉ tâm tình: "Nãy em quên chưa hỏi, thành viên trong gia đình anh mới chết là ai vậy? Mà nhà anh làm hỏa táng hay địa táng?". Mình thở dài, bảo: "Là con Milu em ạ! Nó rất khôn, nên cả nhà coi nó như một thành viên trong gia đình. Lúc anh cùng mọi người từ trong nhà lao ra thì hai thằng trộm chó đã nhanh xe chạy mất, bỏ lại con Milu nằm dưới đất với sợi dây thừng còn vương trên cổ. Sau khi thực hiện đủ các biện pháp hô hấp và cấp cứu không thành, cả nhà anh bàn bạc và đi đến quyết định là sẽ thủy táng, tức là nhúng nó vào nước sôi, sau đó cạo sạch lông rồi tiếp tục hỏa táng, tức là lấy rơm thui, rồi sau đó lại chặt nhỏ thành miếng, một ít đem đi hấp táng, còn bao nhiêu thì làm rựa mận táng".

Ngày... tháng... năm...

Bố vừa gọi điện báo tin là nhà mình có thêm thành viên mới. Mình hỏi lại: "Con Milu có chửa hả bố?". Bố bảo: "Không phải con Milu, mà là con em gái yêu quý của mày". Mình hốt hoảng: "Em gái con trước giờ là đứa hiền ngoan, sao lại có chửa được?". "Hiền ngoan và có chửa là hai phạm trù khác nhau con ơi! Chỉ cần mình thằng bạn trai nó mất dạy là đủ rồi". "Bạn trai nó là thằng nào?" - mình gào lên. "Bố chịu! Em gái mày còn không biết thì sao bố biết! Vấn đề là khi biết tin em mày có chửa, thằng khốn đó đã lặn mất tăm rồi. Mày về nhà mau lên, hai bố con ta đi tìm thằng chó đó". "Không biết tên, không biết nhà, làm sao tìm?". "Yên tâm, em mày bảo nếu nó nhớ không nhầm thì thằng đó đi xe Vespa và mặc quần bò. Giờ mày về đây với bố, hai bố con ta ra đường, cứ thằng nào mặc quần bò, đi Vespa là xông tới chém chết bà nó đi!".

Mình nghe bố nói vậy, tự nhiên giật mình, đâm ra lo lắng, rồi nghĩ tới cái cảnh mình đang đi trên đường, bị bố con nhà nào đó đuổi theo vung dao lên chém... khả năng đó là rất cao... cao lắm!

TÁC GIẢ: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO
Xem thêm các truyện khác của tác giả tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Về quê ăn cưới người yêu



Vậy là em đã lấy chồng thật rồi!

Người ta bảo: tình đầu như mảnh đạn ghim trong đầu - bình thường có thể không sao, nhưng khi trái giới giở trò, à nhầm, trái gió trở giời, thì nó vẫn có thể cắn rứt, làm ta nhoi nhói. Nếu vậy, tấm thiệp mời trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng mà anh nhận được từ em đây đích thị là một cơn gió mùa lạnh lùng khắc nghiệt tràn về hồn anh đột ngột, làm tim anh tái tê ủ dột, dù mới hôm trước đó, nắng ấm vẫn còn rung rinh trên vòm cây lấp ló, bướm vàng vẫn liệng chao trên nền trời xanh mướt gió...


Tròn 3 năm rồi em nhỉ, kể từ ngày chúng mình đôi ngả chia ly. Chính xác hơn là vào đêm Noel cách đây 3 năm về trước, sau khi tan lễ ở nhà thờ, anh vội vàng đưa em đi nhà nghỉ. Đường xóc, con Wave ghẻ của anh cứ long lên còng cọc. Đang đi, chợt có thằng từ sau vọt lên, bảo: "Anh ơi! Rơi người yêu rồi!".

Anh nhìn sau lưng thì đúng là không thấy em đâu thật, rồi cuống cuồng quay xe lại tìm em. Đường xóc, anh phóng nhanh, con Wave ghẻ càng được thể xòng xọc rung lên. Có lẽ, cũng vì cái tiếng kêu đó mà anh đã không nghe được tiếng em rơi...

Em kia rồi, đang ngồi ở vệ đường ôm mông nhăn nhó. Nhưng sao, cạnh em còn có một thằng chó, nó đang nâng niu, hỏi han em chăm chú. Và khi anh còn chưa kịp phi tới, thằng đó đã dìu em đứng dậy, em ngoan ngoãn nghe theo, để mặc cho nó ôm eo, và ngồi lên cái xe SH của nó, nhẹ nhàng như một con mèo. Rồi nó nổ máy chở em lao đi vun vút. Anh vít hết ga, vừa cong đít đuổi theo, vừa gọi em chới với, nhưng con Wave ghẻ của anh hụt hơi rồi, SH chạy nhanh quá, anh chết lặng nhìn bóng em và thằng SH dần xa, chìm vào màn sương đêm lạnh giá. Anh đã đánh rơi em, đánh rơi luôn cả tình yêu đầu tiên hồn nhiên, trong sáng của mình...

Anh nâng niu kỷ vật em trao, lòng nức nở, nghẹn ngào, nước mắt chực trào. Lần nào nhớ em cũng thế, anh đều lôi kỉ vật ấy ra, đưa lên mũi hít hà: đó là chiếc quần sịp em tặng anh nhân dịp kỉ niệm ba tháng rưỡi ngày hai đứa yêu nhau - dù rằng giờ đây nó đã thùng lỗ chỗ, nát nhàu vì bị mặc quá nhiều ở vùng có sức ép lớn và độ ẩm cao.

Đúng ngày ghi trong thiệp, anh nhảy xe khách về quê em dự cưới. Sau gần 3 giờ há mồm lắc rung, nghiêng ngửa, anh mới được chiếc xe khách thả xuống đầu làng em, nơi có con đường bê tông nông thôn mới ngoằn ngoèo, hai bên là rặng phi lao rì rào, lúc nào cũng mượt một màu xanh thăm thẳm...

Bao nhiêu năm xa em cũng là bấy nhiêu lâu anh không về lại ngôi làng. Ấy vậy mà thật kì lạ, đi tới đâu, những kỉ niệm lại hiện về bộn bề ra đến đó: đây là cây đa với tán rộng xòe ra - nơi mà anh trai em đã thắt cổ tự tử vì không chịu nổi sức ép của bọn giang hồ siết nợ; kia là nhà văn hóa thôn với hai chức năng rõ rệt: ngày dùng để tổ chức những cuộc bình chọn, tuyên truyền, xét duyệt gia đình văn hóa; đêm là nơi tụ tập, tiếp khách của những ả cave, là chốn hàn huyên, tận hưởng khoái lạc thần tiên của mấy anh trai nghiện; cả cái quán nhỏ liêu xiêu nép cạnh gốc bàng, trước đây chỉ bán thứ nước lá vối lờ lợ, ngang ngang, mọc hoang ở bãi tha ma cuối làng, nay đã tích hợp thêm dịch vụ gia tăng là ghi lô đề để tạo điều kiện cho mấy cậu choai choai vô công rồi nghề kiếm thêm thu nhập...

Anh nhớ, nhớ mọi thứ, nhớ tất cả những gì liên quan, gắn bó với em, vậy mà buồn thay, bố em lại không hề nhớ anh. Bởi lúc nhìn thấy ông đang đón khách ngoài đầu ngõ, anh tiến tới chào to, thì ông tỏ vẻ ngác ngơ, khiến anh lại phải nhắc nhở: "Bác không nhớ cháu sao? Cháu là người yêu cũ của em Hằng nhà mình đây! Hồi còn yêu nhau, Hằng đã dẫn cháu về thăm bác rồi mà!". Bố em cười trừ, giọng ậm ừ: "Cháu thông cảm! Lợn nhà chú đẻ bao nhiêu lứa, mỗi lứa bao nhiêu con thì chú còn nhớ, chứ người yêu cũ của cái Hằng thì chú chịu, vì nhiều hơn cả lợn".

Nói rồi, bố em lôi anh xềnh xệch vào trong sân - nơi có cả trăm người đang la liệt, ồn ào, say sưa ăn uống. Xong, bố ấn anh ngồi vào một mâm đã có 5 người chờ sẵn, anh là người thứ 6. Những người này chắc đều là dân làng em cả, bởi cái cách họ ăn mặc khá là giản dị, tuềnh toàng: kẻ đi dép tổ ong, người đi chân đất, kẻ xắn quần lên tận đầu gối, người lại mặc quần đùi, chứ chẳng ai giầy da bóng lộn, cắm thùng lịch sự giống như anh...

Một bác cao tuổi nhất mâm vừa cầm đũa bát lên vừa nói bằng giọng trịnh trọng: " Đủ người rồi! Ta bắt đầu chén thôi!". Tức thì, cả mâm đều cầm đũa bát lên theo. Anh cũng đói rồi, chả khách sáo nữa, nên vừa bắt đầu là anh liền vung đũa, chơi luôn cái đùi gà. Vậy nhưng chửa kịp đưa lên bát thì một đôi đũa khác đã vung ra chặn lại - đó là đũa của bác cao tuổi nhất mâm. Bác ấy, và tất cả những người khác trong mâm, đều nhìn anh vẻ gườm gườm...

Hóa ra, ở quê em, đi ăn cưới, người ta chỉ ăn rau, ăn măng, ăn miến, còn giò chả, tôm cá, bò gà thì phải để nguyên, đến cuối bữa mới chia đều theo đầu người, rồi sau đó mang về nhà ăn cùng con, cùng vợ. Thảo nào, lúc đầu anh cứ băn khoăn, tại sao mỗi mâm đều có 6 cái túi ni-lông, không biết để làm gì...

Nhưng anh không muốn gói phần, anh đói rồi, anh muốn ăn luôn. Vậy là anh rụt rè đề nghị: "Hay ta chia phần luôn đi! Các bác không ăn thì cứ để đó, lát mang về, còn của cháu, cháu ăn luôn!". "Không được! Mày ăn một mình, còn chúng tao ngồi nhìn mày ăn để chết thèm à?" - Một chị trẻ tuổi nhất mâm quát lên, rồi nhanh thoăn thoắt, chị gắp rau quẳng vào mồm nhai tồm tộp, chan canh húp soàm soạp...

Anh ăn rau, ăn miến, ăn măng một hồi chán quá đành buông đũa, đứng dậy, bỏ ra chỗ giếng nước đầu hồi. Đang lom khom định múc nước rửa tay thì nghe cái gì đó vù vù bay qua đầu, anh hoảng hồn cúi vội xuống, tưởng có đánh nhau. Cái vật thể bay đó vướng phải tàu chuối đầu hồi thì bật trở lại, rơi bịch xuống trước mặt anh: đó là một túi ni-lông đựng đầy giò chả, tôm cá. Anh chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một chị từ đâu lao tới, chộp lấy cái túi và quăng qua bờ tường bao. Liền ngay sau đó là rào rào, phải đến năm bảy cái túi ni-lông khác tiếp tục bay theo...

Lúc ấy anh mới hiểu, đó là những túi thức ăn thừa từ những mâm của khách phương xa (giống như anh đây). Khách phương xa họ không chia phần mang về, nên giò chả, thịt cá ăn thừa, họ bỏ lại hết trên mâm. Sẽ có những chị chuyên đi rình rập những mâm như thế, thấy khách đứng lên là chị lập tức lao tới, vơ thịt cá chả giò cho vào túi, ném ra ngoài đường - nơi đã có sẵn đồng bọn đứng chờ. Thao tác của chị rất nhanh, có lẽ chị sợ, nếu chậm, chủ nhà sẽ bê mâm cất đi, hoặc những đối thủ khác sẽ ập vào vơ mất!

Nhận thấy sự không an toàn khi lởn vởn ở chỗ này, anh liền nhanh chóng lẻn ra vườn sau. Khu vườn sau này khá yên bình, vắng vẻ. Một cành bưởi nghiêng nghiêng xòe tán rung rinh vuốt nhẹ lên tóc anh như muốn trêu đùa, nghịch ngợm. Anh ngẩng mặt, nghèn nghẹn, rưng rưng. Gốc bưởi này, đúng gốc bưởi này đây, là nơi em đã hiến dâng cái quý giá nhất của đời người con gái cho anh, trong lần đầu tiên em mời anh về thăm quê năm ấy. Cành bưởi này, đúng cành bưởi này đây, lúc thăng hoa, em đã đưa tay ra túm lấy. Em lắc, em giật mạnh quá, khiến lá rụng tả tơi, cành rã xuống như sắp gẫy, đó là lý do mà cho đến tận hôm nay, cái cành ấy vẫn sà xuống gần mặt đất là là, chạm đầu người đi qua...

"Nghĩ gì mà ưu tư thế anh?" - Giọng ai đó từ phía sau kéo anh trở về với thực tại. Anh quay lại: đó là một cậu thanh niên kém anh chừng năm bảy tuổi, tầm mười tám, đôi mươi. Anh chưa kịp lên tiếng thì cậu đó lại tiếp lời: "Chắc anh đang nghĩ tới những phút giây thăng hoa cùng Hằng dưới gốc cây này đúng không?". Anh há hốc mồm ngạc nhiên: "Sao em biết?". Cậu ta bình thản trả lời: "Thì em cũng là người yêu cũ của Hằng mà! Ra vườn này, em cũng nhớ tới cái lần đầu tiên Hằng đưa em về thăm nhà cô ấy, cũng tại chỗ này, Hằng đã dâng hiến thứ quý giá nhất của đời người con gái cho em". Anh nghe vậy thì bàng hoàng hỏi lại: "Cũng dưới gốc bưởi này sao?". "Dạ không! Khi đó chỗ này vẫn trồng một cây xoài. Nhưng sau hôm Hằng đưa em về thăm ấy, cây xoài đã bị trụi sạch lá, gẫy hết cành, không sống nổi, bố Hằng đành nhổ đi, trồng thay vào bằng cây bưởi".

Cuộc trò chuyện giữa anh và cậu thanh niên bị cắt ngang bởi tiếng nhạc uỳnh uỳnh, eo éo từ sân trước quyện với cái giọng lèo nhèo của gã MC say rượu nheo nhéo đu theo. Anh đoán là cỗ bàn đã xong, và giờ là lúc dành cho nhảy nhót, hát hò.

Quả đúng vậy, lúc anh quay vào sân, mâm bát đã được dọn hết tự lúc nào, những chiếc bàn ăn giờ đã được lau sạch sẽ, xếp lại ngay ngắn theo hàng, bàn nào cũng trải khăn hồng, trên đặt một ấm trà, chục cái chén nhỏ, cùng một lọ hoa đủ loại đủ màu vàng xanh trắng đỏ. Bà con làng xóm đã kéo đến khá đông, trai gái, trẻ già, gần xa, lớn nhỏ, mặt mũi người nào cũng rộn ràng, hớn hở.

Trên sân khấu, nhóm thanh niên làng nhảy nhót rất hăng, mặt đỏ phừng phừng, toàn thân giật đùng đùng như bị điện giật. Anh tin, nếu có mặt ở đó thì Chí Anh - Khánh Thi cũng không thể biết được những thanh niên này đang nhảy thể loại gì, bởi mỗi người một kiểu: kẻ ưỡn ưỡn bụng, tay huơ huơ thành vòng tròn như đang quay nước mía; đứa ngửa mặt, giơ tay chỉ thẳng lên trời như pháp sư đang cầu mưa giúp buôn làng qua cơn hạn hán; người đưa tay che ngực, khom lưng, chổng mông ngúng nguẩy, hệt như mấy em hot-girl thèm tiền lên mạng show hàng kiếm khách mua dâm...

Dù lỗ tai bị cưỡng bức bởi tiếng nhạc chát chúa ồn ào, và con mắt bị bạo hành với những động tác nhảy múa loạn xì ngầu, thì mũi anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mùi thơm ngào ngạt đang phảng ra rất gần ngay sau gáy. Anh quay lại. Là em...

3 năm kể từ ngày em rời xa không lời từ tạ, anh đâu ngờ ngày ta gặp lại là ngày em mặc váy cô dâu. Ánh mắt em nhìn anh vẻ u sầu, môi mấp máy mãi mới bật thành câu: "Em xin lỗi!". Anh nhoẻn miệng gượng cười, không nói, chỉ vừa lắc nhẹ đầu, vừa hát một câu trong cái bài hát mà anh vẫn cài làm nhạc chuông bấy lâu: "Không phải tại em, cũng không phải tại anh, tại thằng SH nên chúng mình xa nhau...".

Rồi em vội vàng tiến lên sân khấu, nơi chú rể đang đợi sẵn để trao nhẫn cưới cho cô dâu, cùng đọc lời thề cho lứa đôi bên nhau răng long đầu bạc. Anh lặng lẽ rút khỏi đám đông, mệt nhóc lê bước trở về trên con đường làng quạnh hiu, ngả nghiêng nắng chiều soi bóng, bỏ lại sau lưng những tiếng hò reo, chúc tục với pháo bông kim tuyến phụt lên tưng bừng óng ánh cả không trung...

Về hay ở?



Tôi có ông anh tên Lãm, biệt danh "Lãm hồn". Anh Lãm quê Quất Lâm, có sở thích mua dâm, và là kỹ sư phần mềm.

Hồi học phổ thông, anh Lãm có tham gia một gêm-sâu do đài truyền hình Quất Lâm tổ chức, có tên là "Đường lên đỉnh Quất-Lâm-Pi-a", và đã giành giải nhất, nhờ thế, anh được một suất học bổng du học trên Hà Nội. Ngày gia đình sắp cỗ liên hoan tiễn anh lên đường, thầy hiệu trưởng - khi ấy là Chú Kim, cùng cô hiệu phó - là Cô Tếch, và cô chủ nhiệm - là Cô giáo Thảo có đến ăn uống tưng bừng. Tuy không mừng phong bì, nhưng lúc chia ly, các thầy cô đã nắm tay anh rất lâm ly, dặn anh lên Hà Nội cố gắng học hành chăm chỉ, sau này trở về cống hiến cho quê hương Quất Lâm yêu dấu.

Thế nhưng học xong, anh không về, mà ở lại luôn Hà Nội làm việc. Thi thoảng lắm anh mới ghé thăm quê, trước là để chào hỏi bà con trong họ, sau là để đá phò.

Và thế là anh bị các thầy cô ngày xưa gọi là thằng phản bội, là kẻ không biết yêu quê hương, nguồn cội; Rằng nhờ ai mà anh được lên Hà Nội du học? Rằng vì đâu mà anh thành giỏi thành tài? Vậy mà anh nỡ phủi tay, để cho ánh đèn xa hoa nơi thành đô cám dỗ, bỏ mặc miền quê Quất Lâm trong nhọc nhằn, lam lũ, đói khổ...

Tôi thấy nói vậy thật bất công với anh quá! Bởi là một người bạn của anh, tôi cảm nhận được rằng anh Lãm rất yêu quê hương. Tỉ như mỗi dịp anh em đi đá phò, trong khi mọi người muốn xuống Đồ Sơn - vì phò Đồ Sơn vừa trẻ, vừa khỏe, lại yêu nghề hơn - nhưng anh Lãm thì chỉ muốn về Quất Lâm, và tha thiết thuyết phục, lôi kéo mọi người về đó. Tôi hiểu, anh làm thế là vì tình yêu với quê hương. Trong suy nghĩ của anh thì mỗi một cuốc phò là một chút gì đó - dù nhỏ - anh đóng góp cho quê hương, giúp quê hương phát triển. Tiền bo cũng thế, trong khi chúng tôi thường chỉ dám bo theo giá chung là 1 lít, thì anh toàn phá giá, bo lít rưỡi. Đó không phải là tình yêu, là sự cống hiến cho quê hương thì là gì?

Tối qua, tôi đến nhà anh chơi, thấy anh ngồi bên máy tính hì hụi, miệt mài. Tôi hỏi thì anh bảo là đang làm cái phần mềm quản lý phò. Anh kể là hôm trước, anh thèm phò quá, phải phóng xe như điên từ Hà Nội về Quất Lâm (thực ra, gần nhà anh đầy phò, nhưng đá phò ở mấy chỗ đó, anh cứ cảm giác như mình đang có lỗi với quê hương). Vậy mà lúc anh tới, chủ quán ở Quất Lâm lại bảo là hết phò rồi, lý do là vì hôm ấy có cuộc họp gì đó ở xã, họp xong, cả hội trường giải lao, ùa ra đá phò cùng lúc, nên mới bị cháy phò. Vậy là anh không đá phò được, đành buồn bực quay xe về Hà Nội mà lòng đầy hậm hực.

Và thế là anh quyết tâm viết ra một phầm mềm quản lý phò, vì anh nhận thấy rằng cái cách thức điều hành, quản lý phò ở Quất Lâm hiện nay đã quá lạc hậu và nhiều bất cập, gây không ít khó khăn cho khách chơi phò - giống như trường hợp của anh hôm đó. Nếu những hạn chế này không sớm được khắc phục thì ngành công nghiệp phò ở Quất Lâm quê anh chắc chắn sẽ tụt hậu, và bị Đồ Sơn bỏ lại rất xa phía sau...

Anh khoe với tôi rằng phần mềm của anh là một kho dữ liệu phò khổng lồ với đầy đủ các thông tin chi tiết nhất. Danh sách phò được cập nhật liên tục, từ phò mới vào nghề cho đến phò đã về hưu. Khách xem thông tin, thích em nào thì chốt, rất nhanh chóng và thuận tiện. Vừa nói, anh vừa chỉ tay vào một thanh tính năng trên phần mềm, ân cần giảng giải:

- Nhiều khách đá phò không chỉ vì đam mê mà còn vì yếu tố tâm linh nên muốn tìm phò hợp mệnh, hợp tuổi. Bởi vậy, anh đã tích hợp tính năng chọn phò theo cung, theo mệnh, theo năm sinh, với đầy đủ phò ở mọi độ tuổi từ 16 đến 90 cho khách tha hồ lựa chọn.

- Thế còn mục này là sao anh? – Tôi tò mò hỏi.

- À! Đây là tính năng chọn phò theo cân nặng. Mấy bữa trước ở Quất Lâm có vụ một anh nghiện gầy nhẳng, hơn ba chục cân, đi đá phò, vớ phải em phò nặng gần tạ. Em phò nằm trên, lắc rất nhiệt tình, nhưng anh nghiện cứ im ỉm. Tưởng anh nghiện chưa phê, em phò lại càng lắc kinh hơn. Đến lúc em phò ngó xuống kiểm tra, thì ôi thôi, anh nghiện đã ngạt thở chết tự bao giờ. Đó là lý do anh trang bị tính năng này cho phần mềm, để giúp khách tìm được phò có trọng lượng phù hợp với mình, tránh những cái chết thương tâm như trên.

Trong phần mềm của anh có một mục rất quan trọng mà anh bắt buộc phò phải khai thật, đó là mục "Kinh nghiệm làm việc". Anh bảo phò cũng giống như sinh viên mới ra trường, thường hay khai gian là có nhiều năm kinh nghiệm để lừa nhà tuyển dụng, lừa khách, nhưng thực tế là chả biết làm cái mẹ gì! Ngay bản thân anh cũng đã từng bị một em phò nói dối rằng em ấy đã đi làm được vài năm rồi, chiêu thức nào em ấy cũng biết. Thế nhưng khi vào việc, em ấy lại cứ lóng ngóng, run rẩy, anh đụng vào người là khóc thét, kêu đau. Anh quát rồi hỏi tại sao thì em ấy mới thú nhận là em ấy vẫn còn trinh. Anh bực mình quá, tát vào mặt em ấy mấy phát rồi đuổi ra khỏi phòng vì dám cả gan nói dối anh.

- Vậy còn mục này là gì ạ? - Tôi hỏi và chỉ vào cái biểu tượng cái máy quay phim trên phần mềm.

- Đây là “camera trạng thái”. Khi khách click vào mục này, hình ảnh trực tiếp của phò sẽ hiện ra nhờ một máy quay gắn trên bẹn của của phò. Do đó, khách biết được là em phò đó đang rảnh hay bận, đang ngồi buôn dưa lê, hay đang tiếp khách...

- Gắn ở đó liệu có ổn không anh?

- Ổn chứ! Máy quay được trang bị khả năng chịu nước và chống rung lắc tối ưu, giúp hình ảnh thu được vẫn đạt chuẩn full HD không che!

Thế rồi tôi cứ ngồi cạnh anh, xem anh làm việc hăng say với những cú vê chuột điêu luyện, những ngón tay lướt trên keyboard nhoay nhoáy, những hình ảnh nhảy trên màn hình nhoang nhoáng. Và không biết có phải vì hoa mắt đến nỗi nhìn nhầm hay không mà khi màn hình hiện lên ảnh của một em phò trong list, tôi đã giật mình khựng lại, rồi sửng sốt kêu lên:

- Anh ơi! Sao em phò này trông giống vợ anh quá!

Anh cười, thản nhiên trả lời:

- Thì đúng là vợ anh thật mà!

- Ơ, vợ anh chuyển sang làm phò từ khi nào vậy?

- Không! Đây mới là phần mềm demo, anh đưa ảnh vợ vào để test thử thôi!

- Dạ! Vợ anh mặc lúc mặc quần áo thì trông cũng bình thường, thế mà nhìn trong ảnh cũng khủng phết đấy nhỉ! Mà, anh cho em mượn chuột cái!

- Làm gì vậy em?

- Dạ! Em thử bật “camera trạng thái” của chị lên xem thế nào!

Dứt lời, tôi vồ lấy chuột, đưa con trỏ vào cái biểu tượng máy quay phim phía trên bức hình đại diện của vợ anh rồi click luôn. Video vừa hiện ra, tôi đã há hốc mồm:

- Sao đen thế anh?

- Đen là phải! Vì anh đã gắn máy quay đâu!

Tôi ngồi chơi với anh thêm lát nữa rồi cáo từ ra về. Anh xin lỗi vì đang dở tay nên không tiễn tôi được. Tôi phì cười bởi sự khách sáo của anh, và tôi cũng thừa hiểu rằng đêm hôm đó chắc chắn anh sẽ ngồi làm việc thâu đêm suốt sáng, mệt quá anh sẽ gục trên bàn chợp mắt lấy sức, rồi tỉnh dậy lại làm tiếp, làm đến khi nào hoàn thành cái phần mềm như đã hứa với quê hương thì anh mới yên lòng.

Nhìn anh Lãm hồn hì hụi ôm cái bàn phím, miệt mài cắm đầu vào cái màn hình máy tính, tôi đã nhận ra một điều rằng: chỉ cần có tình yêu với quê hương, và thật lòng muốn cống hiến cho quê hương, thì anh Lãm làm việc ở đâu - Hà Nội hay Quất Lâm - đều không quan trọng, quan trọng là anh đã làm được gì, mang lại lợi ích gì cho quê hương anh ấy mà thôi.

Tôi tin, với tài năng, tình yêu quê hương lớn lao, và khát khao được cống hiến cho quê hương luôn cháy bỏng trong mình, anh Lãm sẽ viết ra được một phần mềm thật hay, thật thiết thực, góp phần đưa ngành phò của Quất Lâm quê anh ngày càng phát triển, đuổi kịp Đồ Sơn, và sánh vai với các cường quốc phò khác trong khu vực, đáp ứng nhu cầu đá phò ngày càng cao của thanh niên Việt Nam và thế giới.

Tác giả:Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của tác giả tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Nhật ký nàng dâu



Vậy là mình mới lên xe hoa về nhà chồng được có hai tuần thôi sao? Thời gian trôi chậm thật, hai tuần mà cảm tưởng như dài bằng gần nửa tháng. Mà gọi là lên xe hoa cho oai, chứ cái xe đó hôi hám, điều hòa thì hỏng, cửa kính thì lỏng, kêu còng cọc, như cái xe chở lợn. Không biết có phải mệt mỏi vì lo vay chạy tiền làm cưới hỏi hay không mà suốt đoạn đường đón dâu, con lợn đực cứ há mồm ngủ khò khò, dãi nhỏ tong tong, ướt cả bông hoa trắng cài trên cái áo vest đen mới sắm. Những giọt dãi trông hệt như những giọt sương sớm tinh khiết long lanh đọng trên những cánh hồng e ấp mong manh...

Mình nhớ đã gửi thiệp mời mấy lão người yêu cũ đàng hoàng, vậy mà chả thằng nào thèm vác mặt tới, phong bì cũng không. Lúc xong xuôi rồi, mới lại tới tấp nhắn tin: "Anh xin lỗi! Anh bận quá không đến dự được! Cuối tuần đi nhà nghỉ với anh nha, anh sẽ tặng em những phút giây thăng hoa thay cho lời xin lỗi". Mình không nhắn lại, chỉ nhếch mép chửi thầm: "Mẹ chúng mày! Bà giờ là gái đã có chồng, đâu phải đứa lêu lổng, hư hỏng như trước nữa mà chúng mày thích rủ đi là đi đâu. Muốn đi cũng phải đợi bà mày sắp xếp công việc, thời gian đã chứ!".

Buổi tối hôm cưới, lúc chuẩn bị mở thùng phong bì, mẹ chồng mình bảo: "Phong bì nào của bạn bè chúng mày thì chúng mày giữ; còn phong bì nào của bạn bè, anh em, họ hàng nhà tao thì tao giữ, để sau này tao còn đi trả nợ". Mình không thích phương án đó lắm, nên nhỏ nhẹ bàn với mẹ: "Con tính thế này mẹ ạ! Phong bì nào ghi là "mừng hạnh phúc 2 cháu", "hai em", "hai đứa"... thì sẽ là của vợ chồng con, còn cái nào ghi "mừng hạnh phúc bà" thì là của mẹ". Mẹ chồng ú ớ, hình như định phản đối, nhưng mình đã nhanh tay đổ thùng phong bì ra rồi nhoay nhoáy chọn... Chọn hết cả thùng, được có ba cái ghi là "mừng hạnh phúc bà", và đó đều là của mấy đứa bạn thân trong nhóm mình, hay xưng hô với nhau kiểu "tôi - bà". Mình biết, nhưng vẫn cho qua, vì dù sao cũng là người một nhà, không nên chi li quá!

Đến lúc vào động phòng, mình rất muốn làm tí (bởi giống như chuối, có thể ngày nào cũng ăn, nhưng ăn vào đêm rằm trung thu, khi phá cỗ, thì vẫn có cảm giác thích thú riêng). Tiếc là chồng mình không hiểu ý, cứ hí húi ngồi đếm phong bì, rồi chép chép, ghi ghi... Mình mệt quá ngủ thiếp đi. Lúc chồng vỗ vai, lay lay gọi dậy, mình sướng quá, tưởng được phá cỗ, nào ngờ, chồng hỏi: "Em có nhớ tuần trước mình đi viếng đám ma bố thằng Bải bao nhiêu không?". Mình bảo: "5 trăm". Chồng làu bàu: "Vậy mà cưới mình, nó mừng có 3 trăm! Thế khác nào nó bảo đám cưới mình không bằng đám ma bố nó? Thằng khốn nạn!".

Mẹ chồng tuy già, nhưng ăn khỏe hơn cả mình; tivi xem suốt ngày; thận yếu nên đi vệ sinh liên tục, thành ra, chi phí tiền ăn, tiền điện, tiền nước hàng tháng mà mình phải thanh toán cũng khá nhiều. Ấy vậy nhưng mẹ chồng cứ lờ đi, chả thấy có ý kiến về việc đóng góp, hay hỗ trợ gì cả. Mình phận làm dâu, nói thẳng ra cũng đâu có tiện, vậy nên mình lẳng lặng vặn van nước nhỏ xuống mức tối đa, đến nỗi có xả hết ga thì nước cũng chỉ chảy ra một dòng rất nhỏ, xè xè như em bé đi tè, và kêu là vì chậm đóng tiền nên người ta sắp cắt; giấy vệ sinh hết mình thay bằng mấy tờ giấy báo; rồi đi chợ mình mua toàn đậu phụ, lạc rang, cà chua, cà pháo, mua sắn, mua khoai về độn cơm, nấu cháo. Cả tuần liền như vậy, mẹ chồng đã hiểu ra vấn đề, và tự nguyện xì tiền ra đóng góp.

Chỗ làm của mình chỉ 5h chiều là được nghỉ, nhưng mình không về nhà ngay, mà thường nán lại đến 7h mới về, vì hai lý do: thứ nhất, mình muốn mẹ chồng quen với việc mình về muộn, để những hôm mình có chuyện đột xuất phải về muộn thật, mẹ chồng sẽ không thể rầy la; thứ hai, mình về muộn, nếu mẹ chồng đói quá, không chịu được, sẽ phải tự mò vào bếp nấu cơm. Mình về chỉ việc ngồi vào mâm, chả sướng hơn sao? Mình muốn mẹ chồng mình hiểu rằng: việc nhà là của cả hai mẹ con ta, không phải của riêng ai cả!

Những bí quyết mình áp dụng trên đây đang phát huy hiệu quả. Ví như sáng nay, mẹ chồng gọi dậy đi chợ, nhưng mình buồn ngủ quá, nên giả vờ là con đang rụng trứng, khó chịu trong người, không dậy được, rồi nằm ngủ tiếp. Lúc mình tỉnh giấc thì đã gần trưa, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, sắp sẵn ra mâm, và mặt mẹ chồng nhìn rất hằm hằm.

"Không có người mẹ chồng ghê gớm, chỉ có những người con dâu không biết cách trị mẹ chồng". Mình tự tin rằng những bí quyết của mình có thể khuất phục được cả những bà mẹ chồng hà khắc nhất, bởi mình đã trải qua bốn, năm đời mẹ chồng rồi, đời nào cũng xài mấy cái bí quyết này, mà chưa từng một lần thất bại.