Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

Tết của gái có chồng



Ra Tết, đi làm, gặp lại đứa em mới lấy chồng đợt trước Tết, mình hỏi: "Sao? Thấy Tết khi đã lấy chồng có khác với Tết lúc mới yêu nhau không?". Nó thở dài, bảo: "Vẫn thế thôi! Chả khác gì!", rồi kể:

"28 Tết năm ngoái, anh ấy đưa em đi mua quần áo. Thấy mắt em sáng lên khi nhìn thấy cái váy đẹp lung linh, anh ấy cười, móc ví mua luôn. Khi biết cái váy ấy có giá hơn ba triệu, em xót tiền, cứ ôm cái váy rưng rưng. 28 Tết năm nay, em đòi anh ấy đưa em đi mua quần áo, anh ấymở tủ, lôi cái váy năm ngoái ra, bảo: "Còn đẹp thế này, việc gì phải mua váy mới". Em khi ấy không xót tiền, nhưng cũng lại ôm cái váy rưng rưng...


29 Tết năm ngoái, em nói thèm ăn đùi gà KFC, anh ấy đưa em đi, gọi cho em luôn 5 cái. Em chỉ ăn được 4, anh ấy bảo: "Em dạo này ăn uống vớ vẩn quá, thảo nào sút cân". Rồi anh ấy ép em ăn bằng hết cái đùi gà thứ 5. Em no quá, cầm cái đùi gà đưa lên mồm mà cổ cứ nghẹn ứ, không sao xơi nổi. 29 Tết năm nay, em mua KFC về nhà, dọn sẵn ra bàn, đợi anh ấy về cùng ăn. Nhưng em gọi điện, anh ấy nói là bận ăn tất niên với bạn, bảo em cứ ăn một mình. Em khi ấy đang đói, mà sao cầm cái đùi gà đưa lên mồm vẫn cứ nghẹn ứ, không sao xơi nổi...

Mùng 1 Tết năm ngoái, em nằm dài trên giường cắn hạt hướng dương, bật sẵn TodayTV, chờ xem "Cô dâu 8 tuổi". Đùng phát mất cáp, không xem được, em nhìn cái tivi mà bất lực, ấm ức tột cùng. Mùng 1 Tết năm nay, em chổng mông trong bếp vặt lông gà, làm cơm cúng. Biết đã đến giờ chiếu phim "Cô dâu 8 tuổi" mà không thể nào bỏ việc ra xem được. Em lại nhìn cái tivi mà bất lực, ấm ức tột cùng...

Mùng 2 Tết năm ngoái, anh ấy chở em đi chơi bằng xe máy. Ôm anh ấy từ phía sau, hai bàn tay em tê đi vì gió lạnh, nhưng mặt em lại nóng bừng vì được kề vào vai, gần sát môi anh ấy, cảm nhận hơi ấm từ anh qua từng làn hơi thở. Mùng 2 Tết năm nay, em ngồi dạng háng dưới bếp rửa bát, hai bàn tay tê đi vì nước lạnh, nhưng mặt em lại nóng bừng vì cái bếp than tổ ong đặt ngay bên, cảm nhận hơi ấm qua từng mớ khói khét lẹt đang nồng nàn thốc thẳng vào mặt...

Mùng 3 Tết năm ngoái, em và anh ấy ở bên nhau cả ngày trong nhà nghỉ. Đó cũng là hôm em trao cho anh thứ quý giá nhất của đời người con gái. Lúc dậy, thấy một vệt màu hồng vương trên ga trắng, chẳng hiểu sao em lại thấy tủi lòng, ôm mặt khóc rưng rưng. Mùng 3 Tết năm nay, em và anh ấy cũng ở bên nhau cả ngày trong phòng ngủ: em thì kiệt sức và mệt mỏi nên đổ bệnh, còn anh ấy thì nhậu nhẹt say mềm nên thở phì phò như con lợn vừa bị chọc tiết đang chờ người ta đun nước nóng cạo lông. Lúc dậy, thấy cái đống anh nôn mửa ra loang lổ trên ga trắng, chẳng hiểu sao em lại thấy tủi lòng, ôm mặt khóc rưng rưng..."

Ừ, nghe nó kể thì đúng là "vẫn thế thôi, chả khác gì" thật!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO
Xem thêm những bài khác của tác giả tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Làng văn hóa



Hôm trước, thằng bạn rủ tôi qua làng bên cạnh chúc Tết bà chị nó. Biết tôi lâu nay quen sinh hoạt và ăn nói theo kiểu mất dạy, nên trước khi đi, nó cẩn thận dặn dò: “Làng chị tao là làng văn hóa, với hơn 90% số hộ dân đạt danh hiệu gia đình văn hóa, mày qua đó hãy cứ giả vờ là người có văn hóa nhé, kẻo họ lại khinh cho”. Đương nhiên là tôi đồng ý. Bởi có văn hóa thật mới khó, chứ giả vờ có văn hóa thì dễ ợt, ngoài xã hội, rồi trên đài báo, ti vi, có cả tỉ người, vẫn thường xuyên làm như thế mỗi ngày!


Đến làng của bà chị nó, đập ngay vào mắt tôi là cái cổng đồ sộ, trên có ghi ba chữ “Làng văn hóa” to đùng, được trang trí cầu kỳ, diêm dúa, rồng bay phượng múa. Đang ngước cổ lên say sưa nhìn cái cổng, thì tôi thấy thằng bạn tôi cứ lái xe đánh võng loằng ngoằng trên đường. Lúc đầu, tôi tưởng quy định khi đi xe vào cái làng văn hóa này là phải đánh võng ngoằn ngoèo như vậy, nhưng không phải, bởi lúc nhìn xuống đường, tôi thấy toàn cứt chó, cứt chó la liệt như xác pháo ngày Tết, và thằng bạn tôi đánh võng như vậy là để tránh đâm phải cứt chó.

- Sao làng văn hóa mà lại nhiều cứt chó thế hả mày? – Tôi hỏi thằng bạn.

- Ô hay! Đây là làng văn hóa với những hộ gia đình, những con người văn hóa, còn chó nó ỉa bậy là chuyện của chó, người ta có phong tặng danh hiệu văn hóa cho chó đâu. Bởi vậy, giữa cứt chó và văn hóa không hề có sự liên quan!

Rồi chiếc xe lại tiếp tục loằng ngoằng trên đường cho đến khi rẽ vào một ngôi nhà tranh vách nát tồi tàn. Đương trong ngày Tết ngập tràn sức xuân, nhưng cảnh vật và không khí của ngôi nhà nghèo nàn này khiến tôi có cảm giác mình đang bước vào một ngôi nhà xác: nó âm u, lạnh lẽo và ủ dột vô cùng. Ngoài vườn, mấy khóm dưa chuột mọc hoang không ai chăm bón, nên những quả dưa chuột èo uột, lủng lẳng dính trên những thân dây già cỗi ấy cứ gầy guộc, héo hon, từ đầu đến cuống nổi lên toàn những mụn nhỏ li ti, sần sùi, đốm trắng, đốm xanh, nhìn như bị bệnh lậu, bệnh sùi mào gà kết hợp với giang mai, hoa liễu. Phía đầu hồi, cây bưởi khẳng khiu, trơ trụi như vừa sót lại sau một trận hỏa hoạn đã rụng sạch lá. Trên cái cành gầy guộc phía trước nhô ra ấy, còn vắt vẻo đúng hai quả bưởi quắt queo, chảy sệ như hai quả mướp già...

Thấy có khách, một người phụ mệt mỏi từ trong nhà ngó ra. Người ta bảo: “Chủ làm sao thì cây cối hao hao làm vậy” – quả không sai. Dường như sự ủ rũ, héo hon của khóm dưa, của cây bưởi ngoài vườn đã lây truyền luôn cả sang chị. Mời khách vào nhà, chị uể oải rót trà. Thằng bạn tôi đặt giỏ quà lên bàn thờ, thắp hương kính cẩn. Bàn thờ ngày Tết, nhưng tôi quan sát, cũng chả có gì nhiều, trừ cái giỏ quà mà thằng bạn tôi vừa đặt lên, thì tôi chỉ thấy có nải chuối xanh, vài quả ớt, mấy bông cúc còi cạch, cùng với một chùm sung thâm sì như cà muối lâu ngày mang ra phơi gió. Nổi bật nhất ở chính giữa ban thờ lại là một tờ giấy màu sắc rất đẹp, ép plastic bóng loáng với dòng chữ đỏ lòm được in đậm rất to: “Giấy chứng nhận gia đình văn hóa”.

- Tết này anh lại không về được chị nhỉ! – Thằng bạn tôi vừa nhấp ngụm trà, vừa hỏi chị chủ nhà bằng giọng khề khà.

- Ừ! Chắc phải Tết sang năm anh mới về! – Chị trả lời, không giấu nổi vẻ não nề.

Tôi nghe vậy thì cũng cố hỏi thăm một câu cho cuộc nói chuyện bớt vẻ u sầu:

- Anh nhà mình đi xuất khẩu lao động hả chị?

- Không! Anh đi tù em ơi!

- Anh phạm tội gì ạ?

- Giết người và hiếp dâm em ạ!

Rồi chị kể là cũng vào dịp Tết cách đây mấy năm về trước, sau khi cùng nhau uống rượu no nê xong, chồng chị và một số anh em trong làng mới lượn lờ ra ngoài bờ đê hóng gió rồi gặp một đôi trai gái đang ngồi tâm sự ở đó. Chẳng biết lời qua tiếng lại xích mích thế nào mà mấy anh em đó lại xông vào đấm cậu thanh niên kia túi bụi. Chồng chị vốn yếu người, không thích đánh nhau, nhưng văn hóa của làng quy định rằng anh em mà vừa uống rượu cùng nhau thì khi đánh nhau cũng phải đánh cùng nhau, chồng chị cũng vì muốn giữ gìn văn hóa của làng mà phải lao vào đánh cùng. Đánh chết cậu thanh niên xong, vẫn còn hơi men trong người, mấy anh em tiện thể quay sang hiếp dâm luôn bạn gái của cậu thanh niên ấy. Chồng chị vốn yếu sinh lý, không thích hiếp dâm, nhưng văn hóa của làng quy định rằng anh em mà vừa uống rượu cùng nhau thì khi hiếp dâm cũng phải hiếp cùng nhau, chồng chị cũng vì muốn giữ gìn văn hóa của làng mà phải lao vào hiếp cùng...

- Thế cái Trinh nhà mình đi đâu rồi chị? – Thằng bạn tôi hỏi.

- À! Em nó đi làm từ hôm mùng hai Tết rồi mà! – Chị trả lời.

- Em Trinh nhà mình làm bác sĩ hay sao mà phải đi làm sớm vậy hả chị? – Tôi hỏi.

- Không! Em nó làm phò!

Rồi chị lại kể rằng cái Trinh – con gái lớn nhà chị - đang làm phò ở một nhà nghỉ gần ngay cổng làng. Làm quanh năm rồi, có mấy ngày Tết, con bé cũng muốn được nghỉ ngơi, nhưng làng chị có văn hóa đá phò, càng Tết càng đá mạnh, nên để bảo tồn, giữ gìn văn hóa của làng, con gái chị phải đi làm rất sớm. Từ khi làm phò, cái Trinh nhà chị gần như không có Tết. Nó đã hi sinh hạnh phúc riêng của mình vì hạnh phúc chung, vì truyền thống văn hóa chung của cả làng.

- Thế thằng Nhật nhà mình đi đâu rồi chị? – Thằng bạn tôi hỏi.

- À! Em nó ra nhà văn hóa chơi xóc đĩa cũng từ hôm mùng hai Tết rồi mà!

Rồi chị lại kể rằng thằng Nhật – con trai út nhà chị - học thì dốt nhưng xóc đĩa rất giỏi. Chị rất tự hào và ủng hộ cho nó chơi xóc đĩa, bởi đó là truyền thống văn hóa của làng chị, và mỗi một cá nhân, mỗi một gia đình trong làng đều có trách nhiệm gìn giữ, bảo tồn và phát huy những nét đẹp văn hóa đó...

- Thế nếu xóc đĩa mà thắng thì tiền đó dùng vào việc gì? – Tôi hỏi chị.

- Thì lại ra đầu làng đá phò! Đó là văn hóa của làng mà!

- Vậy nếu xóc đĩa thua?

- Thì về nhà xóc lọ! Đó cũng là văn hóa của làng mà!

Bọn tôi ngồi thêm một lát rồi cáo từ ra về. Lúc chị tiễn bọn tôi ra cổng, nhìn thấy mấy cái chuồng lợn, chuồng gà trống huơ trống hoác, tôi hỏi chị: “Lợn gà nhà mình đâu hết rồi chị? Hay chúng cũng ra nhà văn hóa chơi xóc đĩa?”. Chị bảo: “Không! Mấy con đó chị vừa bán hết, lấy tiền xây cái cổng kia rồi! Nhà chị còn có cái mà bán, chứ nhiều nhà phải đi vay nặng lãi để xây cổng. Bởi làng quy định rằng nhà nào cũng phải xây cổng to, cổng đẹp, có vậy làng mới đủ tiêu chuẩn để xin xã xét duyệt danh hiệu làng văn hóa”. À! Ra vậy! Thảo nào, tôi cứ thắc mắc tại sao ở đây, nhà nào cũng tường tranh vách đất tồi tàn nhưng lại đều có một cái cổng màu trắng được xây kiên cố, to đùng như cổng biệt thự của Mr. Đàm...

Bọn tôi lên xe trở về khi trời đã nhập nhoạng tối. Sương chiều buông bảng lảng khiến những chiếc cổng to đẹp, trắng tinh trước những ngôi nhà tranh nghèo nàn trở nên huyền ảo, mập mờ, hệt như những nấm mồ thập thò nơi nghĩa địa. Thằng bạn tôi lúc này đi xe rất tử tế, không còn loằng ngoằng đánh võng tránh cứt chó như lúc chiều nữa. Thấy vậy, tôi hỏi: “Chắc mày đã ngấm được một chút văn hóa của làng này, và hiểu ra rằng việc vừa đi xe vừa đánh võng - dù là đánh võng để tránh cứt chó – thì cũng vẫn là vô văn hóa, đúng không?”. Thằng bạn tôi lắc đầu, bảo: “Không! Tại giờ tối rồi, có nhìn thấy cứt chó nữa đéo đâu mà tránh”.

À! Ra vậy! Thế mà hồi chiều, nó dám bảo với tôi là không hề có sự liên quan giữa cứt chó và văn hóa!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO
Xem thêm các truyện khác của tác giả tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Những cái hot nhất 2015



Bộ phim hót nhất

Danh hiệu này chắc chắn thuộc về "Cô dâu 8 tuổi". Nó hót đến độ một hãng phim tư nhân rất nổi tiếng (nhưng ít người biết đến) đã quyết định mua lại kịch bản để Việt hóa. Hãng phim này cũng đã rất chịu chơi khi mời Víc To Vú - đạo diễn đang nổi như cồn sau bộ phim "Tôi thấy dây vàng trên cổ anh" - về làm đạo diễn. Tuy nhiên, Víc To Vú đã khéo léo từ chối, anh nói: "Tôi năm nay đã hơn 40 tuổi rồi, làm xong 2000 tập của bộ phim này, nếu may mắn còn sống, thì tôi chắc cũng phải ngoài 90. Anh bảo, ngoài 90 mà chưa ỉa đùn, chưa phải gọi con cái vào rửa đít cho là hạnh phúc lắm rồi, sức đâu mà làm đạo diễn nữa".


Không chỉ khó khăn về khâu đạo diễn, việc lựa chọn diễn viên chính cho phim cũng là vấn đề khiến đơn vị sản xuất rất đau đầu. Bé Thảo - năm nay 8 tuổi, người được mời đóng vai Ăn Năn Đi (tên phiên âm Tiếng Việt của Anandi) - cũng đã chính thức tuyên bố sẽ không tham gia phim này. Thảo chia sẻ: "Điện ảnh với Thảo chỉ là cuộc dạo chơi, bởi ước mơ lớn nhất của Thảo là trở thành cô giáo. Nếu tham gia bộ phim này, đến khi quay xong, thì Thảo cũng đã gần 60 tuổi rồi, lúc ấy mới làm cô giáo thì Thảo sợ học sinh không còn hứng thú với Thảo nữa!".

Con đường đắt giá nhất

Thuộc về con đường sắp xây từ Hoàng Cầu tới nút giao Giảng Võ - Láng Hạ, với chi phí 2.5 tỷ/m.

Trước giờ, tôi chỉ biết, và hay ra con đường rẻ nhất là đường Phạm Văn Đồng: 200k/shot. Hôm nào trúng lô, khá khẩm hơn chút, thì tôi ra đường Trần Duy Hưng: 500k/shot. Bữa nào tiếp khách của công ty, tiền tính vào công tác phí, thì tôi sẽ ra Nguyễn Chí Thanh: 1 củ/shot.

Chỉ đến hôm trước, đi với sếp tới đoạn Hoàng Cầu, sếp bảo xuống hỏi giá. Tôi chọn em ngon nhất để hỏi, em ấy nói 3 triệu. Thấy tôi há hốc mồm, em ấy giải thích: "Đây là con đường đắt nhất: 2.5 tỷ/m. Bọn em đứng đón khách ở đây, đương nhiên là giá cũng phải cao chứ anh!".

Trên đường vòng xe trở về Phạm Văn Đồng, sếp tôi luôn miệng lắc đầu, chửi thầm: "3 triệu/shot! Ăn cướp à!".

Con vật đắt giá nhất

Có người cho rằng đó là chim, bởi trên đời, không thiếu những người đàn bà vì mê chim mà bỏ cả chồng con, gia đình. Kẻ lại bảo rằng đó là bướm, bởi thế gian, rất nhiều người đàn ông vì bướm mà tan nát cửa nhà, khuynh gia bại sản. Tuy vậy, danh hiệu con vật đắt giá nhất lại thuộc về con ruồi.

Con ruồi này, tuy giá trên hợp đồng chỉ là 500 triệu. Nhưng sau đó, nó đã tặng thêm cho bên bán 7 năm tù giam, và khuyến mại cho bên mua một cuộc khủng hoảng thương hiệu nghiêm trọng mà thiệt hại được các chuyên gia kinh tế ước đoán lên tới xấp xỉ 2000 tỷ đồng.

Cũng con ruồi này, khi dính trên mép một cô giáo vô danh, ít ai biết tới, đã đột ngột khiến cô giáo ấy nổi như cồn, tiếng tăm bay xa muôn nhà, mọi ngả, đe dọa nghiêm trọng đến vị thế dẫn đầu của một cô giáo khác - người đã được viết thành truyện, thành sách, in dấu ấn đậm nét trong lòng thanh thiếu niên Việt Nam, đặc biệt là đời 7, 8, và 9x.

Khu vui chơi đông khách nhất

Danh hiệu này khó thoát khỏi tay của Công viên nước Hồ Tây ngày miễn phí. Chúng ta cùng tìm hiểu xem lý do gì giúp Công viên nước Hồ Tây không có đối thủ cạnh tranh trong hạng mục này.

Trước tiên, đến với Công viên nước Hồ Tây ngày miễn phí, khách sẽ như được trở về với tuổi thơ. Bởi nhìn hàng nghìn thanh niên cởi trần mặc quần sịp chen chúc, trêu ghẹo nhau trong bể bơi, ta sẽ liên tưởng ngay tới cảnh lũ khỉ vờn nhau dưới thác nước ở Hoa Quả Sơn, trong phim Tây Du Ký - bộ phim mà chúng ta ít nhất đã được xem một đôi lần khi còn thơ bé.

Thứ hai, nhiều em gái teen bây giờ, khi thấy bạn bè xung quanh tất cả đều đã mất trinh, chỉ riêng mình là vẫn còn zin, thì tỏ ra xấu hổ, mặc cảm, và khao khát cháy bỏng một ngày không xa cũng sẽ được mất trinh cho bằng bạn bằng bè. Nắm bắt được nhu cầu này, Công viên nước Hồ Tây đã dựng một hàng rào sắt nhọn cho khách trèo qua, nhằm giúp cái khát khao cháy bỏng và chính đáng của rất nhiều em gái teen ấy trở thành hiện thực.

Các nam thanh niên FA cũng vậy, họ tất nhiên là luôn ước ao một ngày được nắm tay, ôm ấp, vỗ về một người con gái. Và đến với công viên nước Hồ Tây, họ được làm việc đó tha hồ, thoải mái. Không chỉ nắm tay mà còn nắm tóc, nắm dây coóc-sê; không chỉ vỗ về mà còn vỗ đùi, vỗ mông, vỗ ngực...

Bức tranh bí ẩn nhất

Nhiều người sẽ nghĩ ngay đến bức tranh trừu tượng của họa sĩ Đít-To-Như-Bô (cháu ruột của đại thi hào Víc-To- Huy-Gô). Bức tranh này vẽ cận cảnh cái miệng của một người đàn ông đang ăn xúc xích với hàng ria mép rậm rạp, đen sì, quăn tít. Tuy nhiên, sự trừu tượng lại tập trung vào cái miệng, khi nó không nằm ngang mà lại bị xoay thành dọc. Hai cái môi của người đàn ông đang ngậm chặt cái xúc xích, tương ớt đỏ lòm trào ra hai bên mép. Trừu tượng hơn nữa khi mà cái xúc xích ấy cũng có ria mép.

Tuy nhiên, danh hiệu bức tranh bí ẩn nhất xứng đáng được trao cho bức tranh mà vị cán bộ tỉnh nọ đã tặng cho hội người mù nọ. Lý do ư? Vì bức tranh ăn xúc xích của Đít-To-Như-Bô, tuy trừu tượng nhưng người xem vẫn nhìn được ra là họa sĩ vẽ cái gì. Còn bức tranh tặng cho hội người mù thì hội người mù chịu, không nhìn được, nên hiển nhiên, nó phải là bức tranh bí ẩn nhất!

Bài viết hay nhất

Liệu có phải là bài viết này không? Nếu phải: hãy bấm like để đồng tình, nếu không phải: hãy bấm like để phản đối. Người nào không bấm like, ấy là người không có lập trường, là người ba phải. Đừng như thế!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO
Xem thêm các truyện khác của tác giả tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Lòng đắng



Tôi ngồi phịch xuống vệ đường, buông tiếng thở dài chán chường, tự thấy mình thật kém cỏi, bất tài, và vô tích sự. Bộ dạng tôi chắc thảm lắm, đến nỗi thằng đánh giày đi qua nó cũng chả buồn chào mời, đứa phát tờ rơi cũng không thèm dừng lại, chỉ gườm gườm nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

May sao, vẫn còn một người không khinh tôi: đó là thằng ăn mày bị mù, đội cái nón rách lụp xụp, đang mò mẫm, gõ gõ cái gậy dò đường cộc cộc xuống nền gạch vỉa hè nham nhở. Cũng phải thôi, nó mù mà, đâu có nhìn thấy bộ dạng tôi để mà khinh. Ngửi thấy hơi người, thằng ăn mày huơ huơ cái bàn tay đen đúa, nhem nhuốc về phía tôi, giọng ỉ ôi:


- Lạy ông đi qua! Lạy bà đi lại! Ông ăn trầu nhả bã! Bà hút thuốc lá phì hơi! Bố thí cho con đồng rớt, hào rơi, để con lê được qua bể khổ của kiếp người! Làm ơn! Làm ơn…

Tôi uể oải móc ví, phần vì thương, phần vì nó giúp tôi thấy mạnh mẽ hơn. Bởi một kẻ tật nguyền, mù lòa như nó vẫn có thể kiếm sống, vẫn có thể bám trụ được với đời, thì tôi - tay chân lành lặn, học hành đến chốn đến nơi, sao có tư cách để mà chán chường, tuyệt vọng, buông xuôi...

Chết cha! Ví tôi còn có đúng một nghìn lẻ, với một tờ một trăm nghìn – là tiền ăn từ giờ đến cuối tuần. Chẳng lẽ cho nó một nghìn? Thế thì phải tội chết. Nhưng cho một trăm nghìn thì tôi sẽ sống sao? Tôi khó xử vô cùng, tay đút vào ví rồi mà vẫn ngập ngừng, nhưng cuối cùng thì vẫn phải đưa ra quyết định…

- Cho hai mươi nghìn này! – vừa nói, tôi vừa dúi tờ tiền một nghìn vào tay nó.

Thằng ăn mày cầm tiền, cảm ơn rối rít, nhưng lập tức mặt nó cau lại:

- Á! Dám lừa đảo người tàn tật? Một nghìn mà bảo hai mươi nghìn!

Tôi sững người! Chẳng lẽ thằng này chỉ sờ tiền mà biết được mệnh giá ư?

- Nhưng tao hết tiền rồi! – Tôi phân trần.

- Á! Dám nói dối người tàn tật? Thế tờ một trăm nghìn trong ví kia thì sao?

Nói xong câu đó, thằng ăn mày mù đã hiểu ra là nó đã hớ, và lập tức co cẳng chạy. Nhưng tôi còn nhanh hơn, nhào tới giằng lấy cái gậy của nó rồi đập vào lưng, vào đầu nó túi bụi. Tôi cực ghét những thằng khỏe mạnh giả danh tàn tật để ăn bám vào lòng tốt của người đời như nó. Bị đánh, nó đưa hai tay lên ôm đầu, mồm liên tục kêu gào:

- Á! Dám đánh đập người tàn tật… Á!!!

Nhưng rồi khi cái gậy vung ngược lên làm cái nón rách trên đầu nó bung ra, rơi xuống, thì tôi thêm một lần nữa sững người, bởi cái mặt nó quen quá! Đúng rồi! Là thằng Thái, con ông Dọt, cùng quê với tôi. Thằng Thái chắc đến lúc ấy cũng mới nhận ra tôi, vì trước đó, nó bị cái nón lụp xụp, lòa xòa cụp xuống che kín mặt...

Trước đây chơi với nhau cũng thân, lại lâu ngày không gặp, nên tôi và nó chuyện trò, hỏi han nhau khá sôi nổi. Nó kể rằng, trước đây, nhờ thân hình cao to, vạm vỡ, và cường tráng, nó được nhận vào một băng nhóm xã hội đen chuyên đâm thuê chém mướn. Dù đã tham gia nhiều phi vụ đâm chém, nhưng thực sự là nó chưa chém được ai nhát nào, bởi nó có tật sợ máu, nhìn thấy máu là xỉu luôn, hầu như chỉ vừa vào cuộc là nó đã xỉu. Lúc nào anh em chiến hữu chém xong thì hô hấp nhân tạo cho nó tỉnh dậy, rồi cả nhóm lại kéo nhau về.

Nhưng cũng chính cái tật sợ máu đó đã cứu mạng nó, khi mà lần ấy, băng nhóm của nó đụng độ phải một bọn côn đồ cực kỳ đông, hung hãn và có võ nghệ cao cường. Như thường lệ, vào cuộc là nó xỉu. Lúc tỉnh dậy, nó thấy anh em đồng bọn của nó đều bị chém chết hết, xác nằm la liệt. Nếu hôm đó nó không xỉu, thì chắc cũng chịu chung số phận với các anh em rồi.

Thấy nghề đó quá nguy hiểm, nó mới chuyển sang nghề thông tắc bể phốt, nhưng cũng chỉ được hai hôm là bỏ việc, vì nó có tật sợ thối. Rồi nó lại chuyển qua làm trai bao. Nghề này theo nó là nhàn, thu nhập cao, nó thích, nhưng nó lại bị trĩ ngoại, trĩ lồi ra ngoài như củ khoai, nhìn rất khiếp! Bởi vậy, thấy hình thức của nó thì khách nào cũng ưng, nhưng cứ khi nó tụt quần, chổng mông lên thì cũng là lúc khách tụt hứng, trèo xuống, rồi lấy điện thoại gọi điện chửi ba mì.

Thế rồi từ khi chuyển sang làm ăn mày, nó mới biết là mình đã lựa chọn đúng! Nó bảo, mỗi người sinh ra đều được ông trời phú cho một nghề. Ví như Messi sinh ra để đá bóng, Châu Nhuận Phát sinh ra để đóng phim, còn nó, sinh ra chắc chắn là để làm ăn mày!

Rồi nó giải thích cho tôi rõ về các mánh lới để biến một thằng thanh niên khỏe mạnh thành một thằng cụt, về cách điều tiết mắt sao cho giống kẻ mù, cách buộc tay, quặp chân sao cho ra một người tàn tật, và cách để làm người đời rủ lòng thương hại...

Đang nói chuyện, chợt tia thấy từ xa có bóng người đi tới, thằng Thái nhặt vội cái nón ụp lên đầu, vồ lấy cái gậy, mò mẫm, gõ gõ dò đường, rồi bất ngờ nó quỳ thụp, đầu rạp xuống chân người ta, xin xỏ, van nài rất thảm thương. Cô gái trẻ giàu có trong chiếc váy hồng sành điệu và xinh xắn đã hào phóng quẳng hẳn tờ năm mươi nghìn cho nó. Nó cảm ơn rối rít rồi lại mò mẫm gõ gậy, lò dò quay lại chỗ tôi, cười hề hề, ghé tai tôi thì thào đầy khả ố:

- Con bé này mặc tông xoẹt tông phết mày ạ! Váy hồng, sơ-lít hồng!

À! Vậy ra nó vừa ăn xin vừa tranh thủ soi hàng. Thảo nào, lúc xin tiền tôi thì nó đứng, còn vừa rồi xin con bé váy hồng thì nó lại quỳ rạp xuống.

Ngồi với nó một lát mà tôi thật sự sửng sốt bởi thu nhập của nó. Nhiều người cho nó lắm! Kẻ nghèo thì năm ngàn, một chục, người sang thì năm chục, một trăm. Thấy tôi ngạc nhiên, thì nó phân trần: “Hôm nay đẹp trời, nhiều người đi lại nên được vậy thôi, chứ gặp hôm mưa gió thì ngồi cả ngày cũng chỉ được hai ba triệu là cùng”.

Nó bảo rằng giờ nó đi ăn mày cho vui chứ nó không thiếu tiền, hôm nào mệt, hoặc không có hứng là nó ở nhà nằm nghỉ, hoặc rủ mấy đồng nghiệp ăn mày khác tụ tập uống bia, hát hò, du lịch, mua sắm! Nó cũng rất siêng đến phòng tập tạ, tập gym để duy trì dáng vóc cân đối và sức khỏe dẻo dai. Nó đặc biệt chú trọng việc luyện cơ tay, bởi những hôm phải buộc hai chân lên đùi giả làm thằng cụt thì cách di chuyển tối ưu nhất đó là dùng tay để bò hoặc lết. Nó khoe rằng giờ nó bò hoặc lết bằng tay có khi còn nhanh hơn là người ta đi bằng hai chân.

Thế rồi nó quyết định hôm nay nghỉ sớm để mời tôi đi nhậu. Tôi đang rảnh nên cũng vui vẻ nhận lời. Nó bảo tôi ngồi đây đợi nó để nó vào trong ngõ lấy xe. Dứt lời, nó cầm cái gậy, hươ hươ, mò mẫm dò đường, cẩn thận nhích từng bước một rồi mất dần vào trong con ngõ sâu. Lát sau, nó quay ra, đã tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc bóng bẩy, quần áo sành điệu, nước hoa thơm phức, cưỡi trên con SH mới cứng:

- Mày đi xe này sao? – Tôi hỏi nó giọng nghẹn ngào.

- Không! Đây là xe tao mượn thôi!

- Mày không có xe à?

- Có! Nhưng xe tao bị hỏng giàn điều hòa, đang sửa ở gara!

Nói rồi, nó bảo tôi lên xe, và rồ ga, lạng lách, lao vun vút trên phố. Nhìn tướng nó đi xe sao mà mạnh mẽ và nam tính quá, chả giống với cái lúc nó lăn lê, bò quỳ dưới chân người ta khóc lóc van xin tẹo nào. Nó đưa tôi đến một quán lòng nướng, khá đông. Mùi thơm nức xộc vào mũi khiến tôi thèm nhỏ dãi. Chúng tôi gọi đồ, vừa ăn vừa uống bia thật sảng khoái…

Thế rồi từ bên ngoài, một gã cụt chân – tôi đoán chắc cũng là ăn mày - lết vào quán. Gã di chuyển bằng cách chống hai tay lên trước, còn tấm thân và đôi chân tật nguyền nặng nề quét theo sau. Gã hì hục lại gần bàn chúng tôi, giơ bàn tay lấm lem, chìa mấy phong kẹo cao su, miệng chào mời:

- Mua kẹo cho em đi hai anh! Mười ngàn một phong thôi!

Thằng Thái móc ví, lấy luôn tờ một trăm nghìn gí vào tay gã cụt chân ấy, giọng hào phóng:

- Khỏi mua! Cho mày luôn!

- Cảm ơn anh! Em dù tàn tật nhưng vẫn còn sức lao động. Em đi bán kẹo chứ không đi ăn mày ạ!

Dứt lời, gã đó để hai phong kẹo cùng tám chục ngàn tiền thừa trên bàn chúng tôi, rồi lại hì hục quét đôi chân tật nguyền quắt queo, lê sang chỗ khác...

Tôi nhìn qua thằng Thái, thấy nó hơi nhăn mặt, mồm nhằn nhằn, nhè ra miếng lòng đang nhai dở. Tôi đoán, chắc nó vừa xơi phải một miếng lòng rất đắng!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO